Sau khi chắc chắn rằng Băng Tử Huyên đã ổn định, Kira lặng lẽ bước đến chỗ Haruka, em gái của hắn. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô vang lên trong màn đêm, từng bước một tiến lại gần khiến Haruka theo bản năng lùi lại vài bước, ánh mắt đầy cảnh giác. Thấy vậy, Kira khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng kiên định:
"Đừng sợ, ta không làm hại cô đâu."
Giọng nói của Kira có một sức hút đặc biệt, dịu dàng nhưng lại mạnh mẽ khiến Haruka bất giác dừng bước. Dù vẫn còn chút dè chừng, cô khẽ hỏi, giọng run rẩy: "Saito-sensei… Thầy ấy…?"
Kira nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như thể biết trước nỗi lo lắng trong lòng cô gái. Cô gật đầu và nói nhẹ nhàng, "Người đó không sao. Cô không cần phải lo lắng."
Nghe được lời xác nhận, Haruka cuối cùng thở phào, đôi mắt ánh lên tia nhẹ nhõm. Kira bước lại gần, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt thanh tú của Haruka, rồi dừng lại với vẻ ngạc nhiên thoáng qua. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu như thể ngắm nhìn một bông hoa quý hiếm:
“Rất xinh đẹp… và cũng rất giống ân nhân…”
Nói xong, Kira nhẹ nhàng đưa tay lên, và một luồng ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ lòng bàn tay cô, phủ lên cơ thể Haruka. Haruka cảm nhận được luồng khí ấm áp tràn vào, xoa dịu những v·ết t·hương đau đớn trên cơ thể. Sự mỏi mệt dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác dễ chịu, thoải mái mà cô đã lâu không trải qua.
Khi đã chữa lành hoàn toàn cho Haruka, Kira lặng lẽ thu tay lại. Cô liếc mắt về phía Băng Tử Huyên đang nằm trên mặt đất, vẫn yên bình trong giấc ngủ, rồi không một tiếng động, cô quay lưng và biến mất vào màn đêm.
***
Trong lúc đó, trận chiến giữa nữ nhân khiển rối và Asami vẫn đang diễn ra khốc liệt. Cả hai lao vào nhau, từng chiêu từng thức đều mang đầy sát khí, b·ạo l·ực tỏa ra làm rung chuyển mọi thứ xung quanh. Bạo khí phát ra từ cuộc chiến lan rộng, tàn phá cảnh vật như cơn bão cuồng nộ. Thế nhưng, ngay khi hai thanh kiếm chuẩn bị v·a c·hạm lần nữa, một giọng nói lạnh lẽo và uy quyền vang lên từ trên cao:
"Đánh vậy đủ rồi. Như vậy là đủ rồi…"
Giọng nói đó như một lệnh cấm bất khả x·âm p·hạm. Ngay lập tức, cả hai dừng tay lại, bạo khí ngưng tụ tan biến trong chớp mắt. Asami ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra bóng hình Kira lơ lửng giữa không trung, thân ảnh của cô mờ ảo nhưng vẫn toát lên uy nghiêm không thể chối cãi. Nhận thấy sự hiện diện của chủ nhân, Asami lập tức cúi đầu, cung kính nói:
“Chủ nhân, ngài đến rồi…”
Nữ nhân khiển rối cũng nhìn thấy Kira, sắc mặt liền biến đổi, lộ rõ vẻ kiêng dè và sợ hãi. Cô ta chắp tay, cúi đầu đầy kính cẩn, nói với giọng run rẩy:
“Tiền bối… Ta thật không biết cô gái này là người của ngài. Vãn bối thành thật xin lỗi vì đã mạo phạm. Mong ngài rộng lượng tha thứ…”
Kira không đáp lại ngay, đôi mắt sắc lạnh của cô quan sát nữ nhân khiển rối, giọng nói lạnh lùng vang vọng từ trên cao, như tiếng chuông cảnh tỉnh:
"Ta biết ngươi đã trải qua bao khó khăn để sống sót cho đến bây giờ, nhưng dù sao ngươi cũng không phạm tội đáng c·hết. Tuy nhiên, nếu muốn giữ mạng mà sống yên ổn, ngươi sẽ phải làm cho ta một việc."
Nữ nhân khiển rối lập tức chắp tay, giọng điệu kính cẩn: “Tiền bối, chỉ cần ngài ra lệnh, ta sẽ hết lòng tuân thủ.”
Kira khẽ gật đầu, giọng nói của cô mang theo một mệnh lệnh nghiêm khắc: "Kẻ mà ngươi vừa t·ruy s·át, trong một tháng tới, ngươi phải bảo vệ hắn như một hộ vệ. Nếu hắn gặp bất kỳ mệnh hệ gì, thì cái mạng nhỏ của ngươi ta cũng không chắc bảo toàn được."
Nữ nhân khiển rối lặng im trong giây lát, cân nhắc lời nói của Kira. Rồi, sau một thoáng suy tư, cô ta gật đầu cung kính, cúi người sâu hơn nữa trước khi khẽ nói: “Vãn bối xin tuân lệnh. Vậy vãn bối xin cáo từ.”
Nói xong, cô ta lùi lại, và dần dần tan biến thành một làn khói mờ nhạt, chỉ để lại vài cánh hoa hồng trôi lơ lửng trong không khí, rồi chúng cũng tan biến theo gió.
Sau khi nữ nhân khiển rối rời đi, Kira nhìn xuống Asami, hay chính xác hơn là “Cửu Dạ” – cái tên thật ít ai biết của cô. Cô hạ tay, từ từ lấy chiếc mặt nạ gỗ mà Băng Tử Huyên đã đeo trước đó và ném về phía Asami, giọng nói mang theo mệnh lệnh đầy uy quyền:
“Cửu Dạ, nghiên cứu vật này.”
Asami lập tức nhận lấy chiếc mặt nạ, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên và kính cẩn. “Vâng, thưa chủ nhân.”
Kira quan sát Asami trong một thoáng, vẻ mặt cô hài lòng, rồi không nói thêm lời nào, thân ảnh lấp lánh trong ánh sáng nhạt nhòa và biến mất vào màn đêm.
Sau khi Kira rời đi, Asami cũng tan biến vào làn sương mờ, để lại chiến trường trống rỗng. Những xác của ba tên đàn ông bị g·iết trước đó giờ chỉ còn lại những vũng máu, nhanh chóng bốc hơi rồi tan biến vào không khí như chưa từng tồn tại.
Haruka, sau khi đứng một mình trong yên lặng, nhẹ nhàng bước đến chỗ Băng Tử Huyên đang nằm bất động. Cô run rẩy cúi xuống, bàn tay nhỏ nhắn vươn ra chạm khẽ vào gương mặt hắn, đôi mắt trong veo lấp lánh sự lo lắng và cảm xúc chất chứa. Hắn từ từ mở mắt, đôi mắt lộ ra vẻ ngỡ ngàng xen lẫn một chút mệt mỏi. Nhìn thấy cô an toàn, lòng hắn dịu lại, sự căng thẳng dường như tan biến. Những gì đã xảy ra sau khi đeo chiếc mặt nạ gỗ đều trở nên mờ mịt, hắn không nhớ nổi, nhưng cảm giác nhẹ nhõm vì Haruka không sao khiến hắn thầm biết ơn.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Haruka nở một nụ cười yếu ớt, nhưng rồi đôi mắt cô bỗng ướt nhòe. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người tốt với cô đến vậy. Cô rụt rè thốt lên: “Saito-sensei, thầy… không sao chứ?”
Băng Tử Huyên khẽ lắc đầu, đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt rơi xuống trên gò má của cô. Hắn dịu dàng đáp: “Ta không sao. Đừng lo lắng.” Câu nói của hắn ấm áp, mang theo sự quan tâm mà chỉ một người thân mới có thể bộc lộ, nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách, vẫn che giấu thân phận thật sự. “Trời đã muộn rồi, để ta đưa em về nhà.”
Haruka khẽ gật đầu, đồng ý để hắn đưa mình về. Đôi chân cô mỏi mệt sau trận chiến, nên hắn không ngần ngại cõng cô lên lưng, từng bước chậm rãi đi theo con đường vắng, lắng nghe cô chỉ dẫn vài nét quen thuộc để về đến nhà. Cả hai lặng lẽ tiến bước dưới ánh trăng, sự yên bình bao trùm lấy họ như một tấm chăn dịu dàng sau cơn bão.
Đi được một đoạn, Haruka đã mệt mỏi th·iếp đi trên lưng hắn, hơi thở của cô nhẹ nhàng, ấm áp phả vào lưng khiến hắn không khỏi cảm thấy một niềm bình yên khó tả. Hắn biết, với tư cách là Saito-sensei, hắn không thể công khai thân phận thực sự là anh trai cô, nhưng lòng hắn lại tràn ngập sự yêu thương và trách nhiệm. Một lần nữa, hắn thì thầm với chính mình, dù có ra sao, hắn cũng sẽ luôn bảo vệ cô, lặng lẽ nhưng kiên định như thế.
Dưới ánh trăng khuya tĩnh mịch, Băng Tử Huyên cõng Haruka trên lưng, bước đi nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi sau trận chiến. Cuối cùng, hắn dừng chân trước một ngôi nhà kiểu Nhật đơn giản, với mái ngói đen cũ kỹ, tường ngoài sơn màu trắng bạc phếch qua năm tháng. Bên ngoài là hàng rào gỗ thấp, cùng một khu vườn nhỏ trơ trọi vài khóm cây khô cằn. Không có ánh đèn nào còn sáng, chỉ có bóng tối bao phủ, như thể ngôi nhà này đã chìm vào giấc ngủ sâu, và những người bên trong không mảy may quan tâm đến việc cô trở về.
Băng Tử Huyên đứng đó, im lặng nhìn ngôi nhà một lúc lâu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh của đêm, nhưng chính sự thờ ơ của căn nhà này mới là thứ khiến hắn cảm thấy buốt giá. Hắn thoáng nghĩ đến việc gõ cửa, để gọi ai đó ra đón Haruka vào. Nhưng ngay khi định đưa tay lên, hắn lại dừng lại. Trong lòng hắn, một nỗi băn khoăn trỗi dậy: Liệu có ai trong căn nhà này thực sự chờ đợi cô trở về không? Sự im lặng và vẻ lạnh lẽo của ngôi nhà đã cho hắn câu trả lời.
Giữa lúc đó, một tiếng động nhẹ vang lên từ ngôi nhà bên cạnh. Cánh cửa mở ra, và một bà lão với dáng người gầy gò bước ra, đôi mắt hơi mờ nhạt nhìn về phía hắn. Khi ánh mắt bà dừng lại nơi Haruka, nét mặt bà thoáng hiện lên chút gì đó giống như sự nhận ra, nhưng chỉ là thoáng qua. Không hề có sự lo lắng hay quan tâm nào trong ánh mắt ấy. Thay vào đó, bà khẽ nhíu mày, rồi như thể không muốn dính dáng đến chuyện này, bà lão đóng cửa lại, quay người vào nhà mà không nói một lời.
Chứng kiến cảnh ấy, Băng Tử Huyên cảm nhận rõ ràng sự thờ ơ, gần như là lạnh nhạt của những người xung quanh đối với Haruka. Sự xa lánh âm thầm đó giống như một tấm màn ngăn cách cô với thế giới xung quanh. Hắn nhìn Haruka đang tựa vào vai mình, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt thanh thản nhưng có phần hốc hác. Hắn khẽ thở dài, lòng dâng lên một nỗi xót xa. Cuối cùng, hắn quyết định quay người rời đi, không nỡ để cô lại trong nơi lạnh lẽo này.
Băng Tử Huyên nhẹ nhàng đặt Haruka ngồi xuống ghế bên đường, rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng gọi một chiếc taxi. Hắn đứng cạnh cô, lặng lẽ nhìn đường phố vắng lặng trong đêm, lòng ngổn ngang những suy nghĩ.
Không lâu sau, một chiếc taxi tiến đến và dừng lại bên cạnh. Người tài xế hạ kính, nhìn hắn và hỏi, “Anh là người gọi xe phải không?”
Băng Tử Huyên gật đầu, nhẹ nhàng đỡ Haruka vào trong xe, đặt cô ngồi dựa vào vai mình. Khi đã ổn định chỗ ngồi, hắn bình tĩnh cung cấp địa chỉ khách sạn cho tài xế. Giọng hắn trầm nhưng có chút uể oải, như thể hắn đang cố giữ lại chút bình tĩnh sau tất cả những gì đã trải qua.
Chiếc taxi lăn bánh, đi qua những con phố vắng vẻ, ánh đèn đường mờ ảo hắt vào cửa sổ, in lên gương mặt Haruka đang ngủ yên. Hắn nhìn em gái mình, thấy rõ sự mệt mỏi hiện hữu trên nét mặt cô. Có lẽ, từ rất lâu rồi, cô chưa từng được nghỉ ngơi thực sự, chưa từng cảm nhận được hơi ấm của sự quan tâm. Hắn cảm thấy trái tim mình quặn lại.
Ngồi trong xe, Băng Tử Huyên lặng lẽ đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc Haruka, khẽ vuốt ve, như một cử chỉ bảo bọc.
Chiếc taxi tiếp tục lăn bánh trong im lặng, đưa họ xa dần ngôi nhà lạnh lẽo ấy, tiến về phía khách sạn mà Băng Tử Huyên đang ở.