Băng Tử Huyên, sau khi giảng bài và giao cho học sinh làm bài tập, chậm rãi quay về bàn giáo viên, ngồi xuống ghế, thả lỏng đôi vai mệt mỏi. Đêm qua gần như không ngủ khiến hắn khó có thể chợp mắt. Hắn lặng lẽ đưa hai tay lên, chống cằm, nhắm mắt lại, để mình chìm vào khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa giờ giảng.
Khi hắn nhắm mắt, vẻ sắc lạnh thường thấy nơi Băng Tử Huyên dần tan biến, để lộ ra một gương mặt khác, dịu dàng và thanh thoát đến lạ. Khuôn mặt của hắn khi yên bình trong giấc ngủ có vẻ thật sự khác biệt, thuần khiết và tĩnh lặng, không còn chút gì của dáng vẻ cứng rắn thường ngày. Một nét đẹp tự nhiên, như thể mọi ưu tư và lạnh lùng chỉ là một lớp vỏ mà hắn khoác lên khi đối mặt với đời.
Một vài học sinh, vốn đang làm bài, vô tình ngẩng đầu lên, bỗng sững người lại khi nhìn thấy vẻ mặt hiền lành của Băng Tử Huyên. Hình ảnh đó làm họ ngạc nhiên, thậm chí còn khiến không ít nữ sinh trong lớp cảm thấy rung động, cảm giác trái tim mình như lỡ mất một nhịp. Sự đối lập giữa hình ảnh nghiêm khắc lúc nãy và vẻ hiền hòa bây giờ khiến không khí trong lớp học thoáng trầm xuống, yên lặng và suy tư.
Ánh mắt họ bất giác dừng lại trên gương mặt của Băng Tử Huyên và Haruka, rồi nhận ra một điều bất ngờ. Dù trước đây ít ai để ý, nhưng trong khoảnh khắc này, khi Băng Tử Huyên buông lỏng bản thân, nét tương đồng giữa hắn và Haruka hiện rõ rệt. Từ đường nét thanh thoát trên gương mặt, đôi môi, thậm chí đến ánh mắt khi nhắm lại—tất cả đều có một sự giống nhau kỳ lạ. Họ cảm thấy có gì đó thân thuộc đến khó giải thích, tựa như hai con người này là những mảnh ghép vô hình gắn kết lại.
Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ này nhanh chóng bị dập tắt. Họ đều biết rõ rằng Haruka là con nuôi, được nhận vào gia đình từ khi còn nhỏ, không còn người thân ruột thịt nào bên cạnh. Saito-sensei, người giáo viên đứng trước họ, rõ ràng là chẳng có mối liên hệ nào với cô. Có lẽ sự tương đồng này chỉ là một sự trùng hợp hiếm có trong cuộc sống, người giống người mà thôi. Nhưng sự bảo vệ âm thầm mà Saito-sensei dành cho Haruka thì quả thật khiến ai cũng phải ngầm đặt câu hỏi. Có lẽ, vì thấy cô đơn côi nên hắn sinh lòng thương hại, muốn giúp đỡ?
Những học sinh trong lớp, tuy không dám nói ra, nhưng trong lòng vẫn không khỏi băn khoăn. Một người lạnh lùng như Saito-sensei, người thường chỉ cần một ánh mắt đã khiến người khác run sợ, lại có thể có một vẻ mặt hiền hòa, dễ mến đến thế sao?
Băng Tử Huyên vừa chợp mắt chưa đầy năm phút thì bất chợt b·ị đ·ánh thức bởi một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng vang lên từ phía dưới lớp: "Sensei, hình như đề bài có sai sót."
Hắn choàng tỉnh, đôi mắt sắc bén mở ra, hướng xuống lớp học và ngạc nhiên nhận ra người vừa lên tiếng chính là Haruka. Trong phút chốc, hắn thoáng ngỡ ngàng, không ngờ em gái lại chủ động như vậy trước lớp. Khóe môi Băng Tử Huyên khẽ nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, khác hẳn với phong thái lạnh lùng thường thấy. "Thật sao? Thầy đã sai ở đâu vậy?"
Haruka gật đầu rồi quay sang một bạn học ở phía trên, nhẹ nhàng nhờ bạn đó đọc lại đề bài trên bảng giúp cô. Khi bạn học ấy vừa đọc đến câu thứ hai, Haruka đã cắt ngang và chỉ ra lỗi sai ngay lập tức, giọng điệu tự tin và rõ ràng. Cô phân tích, chỉ ra chỗ Băng Tử Huyên viết nhầm, đồng thời đưa ra cách sửa để phương trình trở nên hợp lý.
Băng Tử Huyên đứng yên trên bục giảng, thoáng chút ngờ vực ban đầu, nhưng khi nhìn lại đề bài trên bảng, hắn nhận ra mình thực sự đã mắc lỗi nhỏ nhưng ảnh hưởng lớn đến cả bài toán. Hắn tự cười với chính mình, có lẽ sự mệt mỏi đêm qua đã khiến hắn sơ suất. Sau một khoảnh khắc ngẫm nghĩ, hắn nhẹ nhàng cúi đầu xin lỗi lớp vì sự bất cẩn của mình.
Ánh mắt hắn sau đó quay trở lại với Haruka, ẩn chứa chút tò mò. Để kiểm tra thêm, hắn khẽ hỏi, "Haruka, em có tự tin giải được bài toán này không?"
Không chút chần chừ, Haruka gật đầu, rồi bằng giọng điệu điềm đạm, cô bắt đầu giải thích phương pháp giải bài. Câu trả lời của cô trôi chảy, chi tiết và chính xác đến từng bước. Từng công thức, từng phép biến đổi đều được cô nêu lên một cách mạch lạc, thậm chí là không hề có một điểm nào sai sót. Cả lớp học lặng im theo dõi, trong khi Băng Tử Huyên đứng trên bục, không giấu nổi ánh nhìn bất ngờ.
Đối với những học sinh khác, Haruka là một học sinh xuất sắc ngay cả bị mù, nên phần nào điều này không quá xa lạ. Nhưng với Băng Tử Huyên, điều này thật sự khiến hắn kinh ngạc. Hắn lặng nhìn Haruka, không chỉ với tư cách của một giáo viên, mà là một người anh trai. Cô em gái mù lòa của hắn lại có thể nắm bắt một bài toán phức tạp dành cho học sinh năm cuối trung học với sự tự tin đến vậy. Những điều kiện bất lợi và sự thiếu thốn dường như chẳng thể kìm hãm được năng lực học tập của cô, thậm chí còn tạo cho cô một khả năng phân tích sắc bén và tự tin đáng ngạc nhiên.
Băng Tử Huyên suy nghĩ sâu xa hơn trong khoảnh khắc ấy. Nếu đặt hắn vào hoàn cảnh của Haruka, liệu hắn có thể làm được như cô không? Liệu hắn có thể kiên trì vượt qua những khó khăn mà cô đã và đang đối mặt, giữ vững tinh thần để phát triển trí tuệ và tài năng của mình? Suy nghĩ cho cùng thì hắn vẫn là không thể làm được như vậy.
Băng Tử Huyên ngồi trầm ngâm một lúc, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa vẻ suy tư. Hắn biết Haruka có tiềm năng, thậm chí vượt xa những gì mọi người nhận ra. Quyết tâm thử thách khả năng của cô, Băng Tử Huyên quyết định ra một câu đố mẹo đánh giá tư duy, (Đây là bài cuối trong đề thi của Nhược Thanh Thanh lúc trước thi với hắn).
Hắn quay xuống phía Haruka, ánh mắt lấp lánh nét thử thách, và lên tiếng với giọng đầy kích thích: "Haruka, nếu bài trước không làm khó được em, thì thầy có một câu đố nhỏ. Đây là câu đố ngay cả thầy trước đây cũng là có chút khó khắn khi tìm câu trả lời. Thầy mong em lần này có thể giải được.''
Haruka thoáng chốc suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười và trả lời với sự tự tin bất ngờ, "Hây! Em sẽ cố gắng."
Thấy cô tràn đầy quyết tâm, Băng Tử Huyên cảm thấy một niềm kỳ vọng dâng trào. Hắn gật đầu, rồi bắt đầu đọc câu hỏi...
Câu Đố: Bí Ẩn Của Lâu Đài Bảy Căn Phòng
Trong một lâu đài cổ nằm giữa rừng sâu, có bảy căn phòng nối với nhau theo một vòng tròn, được đánh số từ 1 đến 7. Mỗi căn phòng chứa một chiếc chìa khóa để mở một trong những căn phòng khác, nhưng không phải là căn phòng liền kề. Nghĩa là, chìa khóa trong phòng số 1 sẽ mở một căn phòng bất kỳ từ phòng số 3 đến phòng số 7, nhưng không mở phòng 2. Mỗi chìa khóa chỉ mở được duy nhất một căn phòng, và không có chìa khóa nào mở phòng chứa nó.
Có một lời đồn rằng, nếu ai có thể mở cả bảy căn phòng theo thứ tự hợp lý mà không quay lại một căn phòng đã mở, người đó sẽ tìm thấy một kho báu bí mật. Tuy nhiên, mọi căn phòng đều có một quy tắc kỳ lạ:
1. Trong các phòng 1, 2, và 3, nếu bạn lấy chìa khóa nhưng không sử dụng nó trong vòng hai bước đi tiếp theo, bạn sẽ bị "đưa" trở lại căn phòng ban đầu, và các chìa khóa đã lấy sẽ biến mất.
2. Trong các phòng 4 và 5, nếu bạn vào phòng mà chưa sử dụng chìa khóa của căn phòng trước đó, cửa phòng sẽ tự động khóa lại, và bạn sẽ phải quay lại điểm xuất phát.
3. Phòng 6 và 7 có những người canh gác đặc biệt. Nếu muốn qua được, bạn phải đưa ra một con số duy nhất và chính xác là con số đó, người canh gác sẽ tiết lộ phòng tiếp theo mà chìa khóa của bạn có thể mở. Tuy nhiên, bạn chỉ được hỏi người canh gác một lần duy nhất.
Yêu cầu của câu đố:
1. Tìm cách mở tất cả bảy căn phòng mà không vi phạm bất kỳ quy tắc nào.
2. Xác định chìa khóa của mỗi phòng: Chìa khóa ở mỗi phòng mở phòng nào?
3. Liệt kê các bước đi chi tiết (từ phòng nào sang phòng nào và chìa khóa nào được sử dụng) để mở tất cả các phòng mà không quay lại phòng đã mở.
4. Giải thích quy tắc của từng phòng** và cách thức bạn vượt qua người canh gác ở phòng 6 và 7.
Gợi ý:
- Có một logic ẩn về sự kết nối giữa các chìa khóa. Hãy suy nghĩ về việc mỗi chìa khóa tạo ra "một vòng lặp" giữa các phòng.
- Người canh gác ở phòng 6 và 7 sẽ chỉ nói thật nếu bạn cung cấp cho họ một con số chính xác, được tính toán từ vị trí và số thứ tự phòng bạn đang đứng khi bước vào.
---
Sau khi viết xong đề bài, Băng Tử Huyên quay xuống, ánh mắt đầy kỳ vọng, và khẽ mỉm cười.
"Haruka," hắn nói, giọng đượm vẻ thách thức, "nếu em giải được câu đố này, em có thể muốn thầy làm cho em điều gì cũng được."
Cả lớp học chìm trong sự im lặng, ai nấy đều trố mắt nhìn đề bài phức tạp. Áp lực căng thẳng len lỏi khắp không gian, nhưng Haruka vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô lắng nghe kỹ từng chi tiết đề bài vừa đọc.
Băng Tử Huyên nhìn em gái mình, trong lòng dâng lên sự tự hào xen lẫn sự hiếu kỳ. Đây là câu đố không dành cho những trí tuệ bình thường, nhưng Haruka có lẽ sẽ liệu sẽ là ngoại lệ.