Chiều hôm trước ngày khai giảng, Ân Khoan lặng lẽ đến Nhất Trung.
Cậu bắt đầu từ tầng một, lần lượt xem danh sách tên học sinh dán trước cửa từng lớp.
Lên đến tầng hai, tại danh sách lớp 10, cậu nhìn thấy hai chữ mà mình đang tìm kiếm — Cao Manh.
Trong danh sách này còn có hai người bạn thân từ nhỏ của cậu: Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn.
Ân Khoan thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, lần này cậu có thể chắc chắn rằng Cao Manh sẽ không bị bắt nạt trong lớp.
Vì đã có Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn ở đó.
Rời khỏi trường, trên đường về nhà, Ân Khoan cầm điện thoại, ngập ngừng rất lâu.
Khung chat với Cao Manh bị cậu mở ra rồi lại đóng lại, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn không đủ can đảm để gửi câu: “Ngày mai gặp nhau ở Nhất Trung.”
Cậu quyết định đến Nhất Trung chỉ vì cô nói rằng cô sẽ học ở đó.
Cậu theo bước chân của cô mà đến đây.
Nhưng có lẽ, với cô, cậu có đến hay không cũng chẳng quan trọng.
Dù sao, cậu cũng từng tồn tại trong cơn ác mộng mà cô ghét cay ghét đắng.
Liệu cô có nhìn thấy cậu mà nhớ đến những ngày tháng đen tối ấy không?
Chắc chắn là có.
Chắc chắn cô sẽ nhớ.
Vậy nên có lẽ, cô thật sự… không muốn gặp lại cậu.
Tối hôm đó, Ân Khoan đăng một dòng trạng thái trên Q.Q:
Cậu đem câu nói không dám gửi riêng cho cô, viết ra cho cả thế giới thấy.
Đăng xong, cậu không khỏi chờ mong. Mong cô sẽ nhìn thấy. Không bình luận cũng được, chỉ cần nhấn một lượt thích thôi.
Cậu ngồi trước màn hình máy tính, không ngừng làm mới trang.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn chẳng có dấu vết gì từ cô.
Ân Khoan thất vọng đóng máy tính lại, tự hỏi: cô thật sự không nhìn thấy, hay nhìn thấy rồi, nhưng chỉ đơn giản là không muốn tương tác với cậu?
Cũng đúng thôi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô làm sao có thể muốn trò chuyện với cậu?
Trong thế giới của cô, vốn dĩ chưa từng có vị trí cho cậu.
Chỉ là cậu đã tự mình xông vào.
_
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Ân Khoan tình cờ gặp Tùy Ngộ An. Hai người cùng đi, không ngờ đến cổng trường lại thấy Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đang bị mấy tên côn đồ chặn lại.
Ân Khoan và Tùy Ngộ An lập tức xông vào, một trận ẩu đả nổ ra.
Sau trận đánh, họ cùng bước vào trường.
Ân Khoan vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Cao Manh bước vào sảnh lớn của tòa nhà dạy học.
Cậu thu lại ánh mắt, làm như không có gì, tiếp tục trò chuyện cùng Mạnh Xuân.
Buổi sáng ngày khai giảng bận rộn, Ân Khoan vốn định lên tầng hai tìm Mạnh Xuân vào giờ ra chơi nhưng lại không thể đi.
Đến trưa, sau khi ăn xong với nhóm bạn, Mạnh Cẩn và Hạ Mẫn Mẫn đi đến căng tin nhỏ của trường.
Ân Khoan, Mạnh Xuân và Tùy Ngộ An đứng ngoài chờ hai người.
Một lúc sau, Mạnh Cẩn chạy ra hỏi anh trai mình thứ gì ăn mà không béo.
Ban đầu Ân Khoan không để ý, cho đến khi nghe Mạnh Xuân hỏi:
“Có phải em muốn mua cho Cao Manh không?”
Ân Khoan nhíu mày.
Cao Manh đang làm gì?
Tại sao đến đây rồi vẫn không chịu vào căng tin ăn cùng mọi người?