Cố Hồng Việt đang trên đường gấp rút đến trung tâm thành phố.
Người phụ nữ gọi điện thoại cho anh vào chiều nay, vừa khóc vừa nói, là mẹ của Tần Hiếu Lâm, phu nhân nhà họ Tần.
"Hiếu Lâm bị bọn bắt cóc bắt đi rồi! Bọn chúng nói, đã giấu con bé ở nơi nó thích nhất... Chúng tôi đã tìm khắp những nơi có thể, nhưng vẫn không thấy tung tích của con bé... A Việt, cầu xin cậu giúp đỡ, tôi chỉ có một đứa con gái là Hiếu Lâm thôi!"
Cố Hồng Việt không thể từ chối một người mẹ đang đau khổ tột cùng.
Tính mạng con người đang bị đe dọa, anh chỉ có thể tạm thời gác lại cơ hội vun đắp tình cảm với Thẩm Nhất Nhất.
Tương lai sẽ tìm cơ hội giải thích với cô sau.
Cố Hồng Việt thông báo cho tất cả mọi người dưới trướng, để ý đến tung tích của Tần Hiếu Lâm.
Rất nhanh đã có người báo cáo: "Hôm nay có người hoạt động gần khu Vòm Trời."
"Bao vây khu Vòm Trời." Cố Hồng Việt lạnh lùng ra lệnh.
Khu Vòm Trời sao.
Đã nhiều năm rồi anh không nghe đến hai chữ này.
Kể từ sau khi Thẩm Nhất Nhất mất tích, anh chưa từng để ý đến nơi đó nữa.
Bây giờ nó đã trở thành công trình bỏ hoang nổi tiếng trong thành phố, bên ngoài bàn tán xôn xao, nhưng bất kể ai hỏi, anh đều không trả lời.
Bên ngoài đều đồn, khu Vòm Trời là nơi tổ chức hôn lễ mà cậu Cố nhà họ Cố đặc biệt xây dựng cho ánh trăng sáng trong lòng.
Đối với chuyện này, Cố Hồng Việt chưa từng chính diện đáp lại.
Chuyện của anh, người ngoài có tư cách gì mà xen vào.
Chỉ là không ngờ, nơi mà anh suýt chút nữa đã lãng quên này, lại bị lũ chuột nhắt có ý đồ xấu xa lợi dụng, giam giữ lại là Tần Hiếu Lâm?
Thật nực cười.
Khi Cố Hồng Việt đến khu vực bên ngoài "Vòm Trời", cảnh sát đã bao vây nơi này.
Nhưng do diện tích khu Vòm Trời quá lớn, hơn nữa bên trong đã lâu năm xuống cấp, môi trường phức tạp, căn bản không thể xác định được vị trí cụ thể của con tin.
"Đội trưởng! Bên trong có một con ch.ó chạy ra!" Cảnh sát ở tuyến đầu báo cáo.
Cảnh sát kiểm tra con ch.ó vàng lớn, phát hiện trên người nó bị buộc một tờ giấy.
Trên tờ giấy viết: Muốn Cố Hồng Việt một mình đi vào!