Sự cố bất ngờ tối qua khiến Thẩm Nhất Nhất e ngại phòng ngủ, vì vậy cô dẫn Cố Hồng Việt đến thư phòng.
Ban đầu cô đi trước, đến cửa thì nhường đường, dừng bước, đợi Cố Hồng Việt vào phòng, tự tay đóng cửa thư phòng, sau đó đứng bên cạnh cửa, mang theo vài phần đề phòng nói:
"Em vốn dĩ cảm thấy thứ tự lớn nhỏ của bọn trẻ không phải là chuyện nhất định phải phân rõ ràng, nên em không yêu cầu Tiểu Trừng nhất định phải gọi Nặc Nặc là anh."
"Nhưng mà thứ tự lớn nhỏ, ở trong gia đình như anh, rõ ràng rất coi trọng. Dù sao gia sản bạc tỷ cũng chỉ có một người thừa kế, bát nước này định sẵn là không thể nào bưng cho bằng được."
"Bây giờ em nói những điều này, không phải muốn tranh giành gì cho Tiểu Bồ Đào, em chỉ là không hi vọng con của em từ nhỏ đã bị dạy dỗ trở thành loài cầm thú vì quyền lực, vì tài phú mà tranh đấu với anh em ruột thịt."
"Đồng ý kết hôn, chỉ là muốn cho bọn trẻ một tuổi thơ trọn vẹn."
Lời nói đã rất thẳng thắn, Thẩm Nhất Nhất tin tưởng Cố Hồng Việt có thể hiểu được.
Nhưng cô nói xong hồi lâu, anh vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì.
Anh dựa vào chiếc bàn dài hơn hai mét trong thư phòng, hai tay chống trên mặt bàn, như một pho tượng, không nhúc nhích.
Thẩm Nhất Nhất lặng lẽ quan sát anh bằng ánh mắt.
Chỉ thấy ánh mắt Cố Hồng Việt lúc sáng lúc tối, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Khí chất nguy hiểm trên người anh lúc rõ ràng lúc lại mơ hồ, như đang lặp đi lặp lại giữa tức giận và bình tĩnh.
Thẩm Nhất Nhất biết những lời cô vừa nói sẽ khiến anh không vui.
Dù sao, bản thân Cố Hồng Việt cũng lớn lên trong hoàn cảnh tàn khốc đó.
Nếu không phải Cố lão gia mất sớm, có lẽ Cố Hồng Việt còn phải sống thêm vài năm trong cảnh c.h.é.m g.i.ế.c đó.
Vụ tai nạn xe của vợ chồng Cố đại thiếu gia, lại khiến Cố lão thái gia trực tiếp đưa ra quyết định, một lần chấm dứt ảo tưởng không nên có của những người khác.
Nói anh là cầm thú, có lẽ là đ.â.m vào chỗ đau nhất của anh?
Trên trán Thẩm Nhất Nhất không kiềm chế được bắt đầu toát mồ hôi.
Cô cũng không muốn tỏ ra hèn nhát, nhưng Cố Hồng Việt quá im lặng.