“Hành động chụp ảnh mà chưa được sự cho phép của người khác gọi là chụp lén, chụp lén là hành vi vi phạm pháp luật. Trước khi chúng tôi thông báo cho cảnh sát sân bay đến, khuyên cô nên trân trọng cơ hội hòa giải này.” Vệ sĩ đưa ra lời cảnh cáo nghiêm khắc.
Cô gái cầm máy ảnh DSLR trong tay ngẩn người, dường như có chút sợ hãi, nhưng lại không nỡ xóa bức ảnh.
Bạn đồng hành của cô - một cô gái khác để tóc ngắn - cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Mấy người nhìn thấy chúng tôi chụp lén bằng mắt nào? Chẳng lẽ tất cả máy ảnh trong vòng bán kính vài mét quanh các người đều do các người quản lý à?” Cô gái tóc ngắn nói.
“Chúng tôi thực sự không có quyền xem nội dung máy ảnh của cô, nhưng cảnh sát sân bay thì có. Nếu cô muốn bằng chứng, vậy thì chúng tôi sẽ—”
“Ôi, biết rồi, tôi xóa là được chứ gì.” Cô gái tóc dài cầm máy ảnh DSLR đỏ mặt nói.
“Không cần xóa, không cần phải sợ bọn họ.” Cô gái tóc ngắn đưa tay ngăn cản, “Vị vệ sĩ này, xin hỏi anh có mấy người mẹ mà ăn nói ngông cuồng vậy? Bạn tôi chỉ chụp những thứ cô ấy thấy đẹp, một là không truyền bá, hai là không chỉnh sửa, sao lại ảnh hưởng đến các người?”
Các vệ sĩ của Cố thị đột nhiên người thì bỏ đi, người thì ngồi xuống, không ai để ý đến họ nữa.
Thẩm Nhất Nhất nhướng mày, lúc này lặng lẽ nhắn tin hỏi Từ Tiêu: 【Thật sự báo cảnh sát sao?】
Từ Tiêu: 【Đương nhiên.】
Thẩm Nhất Nhất: 【Thực ra cũng có thể tiết kiệm chút nguồn lực cảnh sát.】
Gửi xong, cô mở camera điện thoại của mình, bất ngờ giơ lên cao, chĩa về phía sau, chụp lia lịa một hồi.
“Này, cô làm gì vậy!” Giọng nói của cô gái tóc dài gây chuyện mang theo sự tức giận rõ ràng.
Thẩm Nhất Nhất thản nhiên đứng dậy, “Học cô đấy.”
Cô gái bị câu nói của Thẩm Nhất Nhất làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời.
Thẩm Nhất Nhất càng nắm chắc quyền chủ động hơn.
Cô liên tục quan sát hai cô gái này, chậm rãi nói: “Hai cô thích sưu tầm trai đẹp, tôi thích sưu tầm gái xinh, nếu hai bên đều không có ý kiến gì, chuyện này coi như huề, cũng không cần phải ầm ĩ lên.”