Đột nhiên có một ngón tay thò lên từ đống đất cát mù mịt ở chỗ đá đổ nát.
Ngay sau đó, cát bụi rung lên, một bóng người chợt xuất hiện.
"Khụ khụ ... "
Toàn thân Mục Vỹ dính đầy bụi bẩn, máu tươi lẫn với bụi khiến hắn trông như một người làm bằng bùn đất.
"Mẹ kiếp!"
Mục Vỹ thầm chửi thề một câu rồi gắng gượng đứng dậy, hừ nói: "May mà ông đây thông minh! Phệ Hồn Tâm Hoả, thôi thì ý thức của ngươi chết thay ta một lần đi. Ngươi yên tâm, ta dùng ba loại thiên hoả làm gốc, sẽ không bôi nhọ uy danh của ngươi đâu".
Trong vụ nổ ban nãy, nếu hắn không phản ứng nhanh để Phệ Hồn Tâm Hỏa chết thay mình thì chắc đã bị Hồn Tâm Châu làm nổ banh xác rồi.
Người khác hấp thu thiên hoả để dựa vào sự trấn áp từ thực lực mạnh mẽ của nó.
Nhưng nho có một ngày bản thân mình bị thương nặng thì thiên hoa sẽ có tác dụng ngược, nó sẽ cố gắng chiếm lấy thân thể và cắn nuốt ý thức của chủ sở hữu.
Vì thế, Mục Vỹ dứt khoát xoá luôn ý thức của thiên hoa, sau đó dùng bản thân của mình để thay thế, hợp nhất cả ba loại với nhau.
"Mẹ nó chứ!"
Mục Vỹ đứng dậy, nhìn bùn đat đầy người thì lập tức gọi Hắc Ngục Ngân Thuy ra rửa sạch sẽ, sau đó lại dùng thiên hoa để sấy khô y phục rồi mới tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
“Phệ Hồn Tâm Hoa, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ. Lần này mình hời quá rồi, quang trọng nhất là Hồn Tâm Châu, tiếc là ban nãy đã phí mất một viên!"
Mục Vỹ đang xót hết cả ruột vì viên Hồn Tâm Châu đó.
Một viên Hồn Tâm Châu đã có thể nổ tan ý thức bản mệnh của thiên hoả, ngoài ra còn khiến hắn bị thương, uy lực của nó đúng là khủng khiếp.
Nhưng cũng may là nó đã giúp hắn thu phục Phệ Hồn Tâm Hoa được dễ dàng hơn.
"Tước Thải Y, Phần Phiêu Tuyết, không giết được hai ngươi thì ông đây không làm người!"
Độc ác nhất là lòng dạ của phụ nữ, câu này quả không sai!
"Giờ phải tìm một chỗ an toàn để trị thương đã, hơn nữa Phệ Hồn Tâm Hoa và Cửu Trọng Ngọc Thuỷ cũng cần kết hợp tốt hơn!"
Quyết định xong, Mục Vỹ rời đi ngay.
Cùng lúc đó, các tông chủ của bảy thế lực lớn đều đang đứng bên ngoài núi Thiên Tuyển rồi ngắm nhìn bảy ngọn núi.
Các đệ tử mạnh nhất của môn phái họ đang ở bên trong những ngọn núi này, cho nên họ không thể rời đi được.
Vận mệnh tương lai của các thế lực đều đang ở đây.
“Hửʻ?”
Nhưng khi tất cả đang quan sát bảy ngọn núi thì chợt có một tiếng kinh hô vang lên.
Ngay sau đó, mọi người xung quanh đều không ngừng hô lên.
Bây giờ, bảy ngọn núi ở trước mắt bọn họ đang bắt đầu thay đổi màu sắc.
Ngọn núi nguy nga ở trên cao nhất chỉ có một màu đen, khí tức tan biến mạnh mẽ lan ra.
Ngọn núi thứ hai thì có màu đỏ như lửa, nhưng màu sắc này rất u ám.
Ngọn núi thứ ba là màu xanh ngọc, tiếp đến là màu vàng kim ngả màu đất, sau đó là màu xanh lam, ngọn núi cuối cùng là thì vẫn giữ nguyên màu cũ.
Ngọn núi màu đỏ lửa và xanh lam trong số bảy ngọn núi đang loé lên ánh sáng mờ ảo như sắp tan biến.
Ngược lại, ngọn núi màu vàng kim, xanh ngọc thì rất sáng chói.
Nhưng bắt mắt nhất phải kể đến ngọn núi màu đen ở trên cao nhất.
Khí tức truyền từ ngọn núi màu đen ra khiến trưởng lão của các môn phái còn phải khiếp sợ!
Chúng lan ra, nhưng mọi người không hề biết đang có chuyện gì xảy ra bên trong núi Thiên Tuyển, mà lại xuất hiện sự thay đổi này.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy nhỉ?"
Thiên Ngọc Tử căng thẳng tột độ, đầy vẻ lo lắng.
Trước giờ, bảy ngọn núi của núi Thiên Tuyển đều không hề có sự thay đổi gì, nhưng lần này thì rất khác lạ.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra bên trong?
Dần dà, chưởng môn của bảy thế lực lớn bắt đầu trở nên bất an.
"Thường thì núi Thiên Tuyển sẽ hoạt động trong bảy ngày, nay mới là ngày đầu tiên, chờ hết bảy ngày rồi xem sao vậy!"
Tinh Vô Cực thở dài rồi nói.
"Đành vậy thôi!
Lúc này, một không gian màu vàng kim đang loé những tia sáng chói mắt.
Mặt đất và bầu trời, ngay đến cây cối cũng biến thành màu này.
"Tru Tiên Đồ, nói thật cho ta biết, đây có phải là thế giới ngũ hành không?" Mục Vỹ hỏi: "Ngươi biết trước rồi đúng không?"
"Bảo sao ngươi lại truyền Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí cho ta, ngươi biết ta sẽ đến đây đúng không!”
Tru Tiên Đồ chợt nói lấp lửng khiến Mục Vỹ rất bực bội.
Tên này hình như biết hết mọi thứ, nhưng không chịu nói rõ với hắn.
"Ngươi biết hết mọi thứ nhưng không chịu nói ra cũng được, nhưng ta mong ngươi đừng để ta rơi vào tuyệt địa rồi mới thông báo, bởi ta mà chết thì ngươi cũng xong luôn đấy!"