Ngự Sử Đài thức mấy đêm, mấy vị giám sát Ngự Sử thức đến hai mắt đỏ bừng, muốn về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Nghĩ đến hai ngày nghỉ, bọn họ liền thương lượng đi đâu uống rượu giải sầu, Tiết Hoài Tông vẫn từ chối không đi, người bên cạnh liền cười nói: "Chỉ một ngày mà thôi, nghe nói Tiết bá mẫu thân thể đã tốt, đệ muội ở nhà chăm sóc là được, chúng ta đi sớm về sớm.”
Tiết Hoài Tông khoát tay áo, lần này cũng không phải vì chăm sóc mẫu thân hắn, ngày nghỉ vừa hay là sinh nhật hắn, trong nhà đã có sắp xếp.
Mấy vị đồng liêu nghe được đều "Ai ôi" một tiếng, nhao nhao chúc mừng hắn trước, nói xong dứt khoát đề nghị không ngại cùng đi Tiết gia tụ họp, vừa là chúc thọ Tiết Hoài Tông vừa là giải sầu.
Tiết Hoài Tông cân nhắc tuổi mình còn trẻ, vốn không muốn bởi vì chuyện sinh nhật mà ồn ào, bất đắc dĩ mấy vị giám sát Ngự Sử đều nói như vậy, hắn không tiện từ chối ý tốt của người ta, liền đồng ý, sau khi trở về nói với Thẩm Căng một tiếng.
Thẩm Căng ngược lại không ngại phiền toái, nàng rất giỏi quản gia, nghe nói những đồng nghiệp của Tiết Hoài Tông muốn tới, liền loại bỏ tất cả sắp xếp lúc trước, nghĩ lại danh sách, đặt một bàn thức ăn khác chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi.
Nhóm giám sát Ngự Sử đều là người đã nếm qua bánh ngọt, đã sớm ngóng trông có thể đến Tiết gia nếm thử tay nghề của Thẩm Căng, chờ không nổi đến ngày nghỉ, trước một ngày còn kéo Tiết Hoài Tông dặn dò nhiều lần, phải ăn được tay nghề của Thẩm Căng.
Bọn họ tụ tập ở một chỗ thì thầm, lúc Lục Trầm Chu từ bên trong đi ra, cảm thấy không đúng, bắt lấy một vị chủ bộ đi ngang qua hỏi: "Mấy người bọn họ đang nói cái gì vậy?”
Chủ bộ liếc mắt nhìn Tiết Hoài Tông, khom người cười trả lời: "Ngày mai là sinh nhật Tiểu Tiết đại nhân, Lý Ngự Sử bọn họ nói là muốn đi Tiết gia chúc mừng tiểu Tiết đại nhân.”
“À?” Lục Trầm Chu buông lỏng tay, chuyện này sao không ai gọi hắn?
Chủ bộ nghe hắn hỏi, nụ cười càng sâu: "Thân phận đại nhân tôn quý cỡ nào, sao có thể gọi đại nhân đi chúc thọ cấp dưới? Bọn Lý Ngự Sử cũng chỉ mượn cớ, thừa dịp ngày nghỉ đi chơi một chút mà thôi.”
Lục Trầm Chu không nói gì nữa, khoát tay với chủ bộ rồi lên xe ngựa về phủ.
Ngày hôm sau, Quốc công phu nhân nhận được thiệp mời của quý nhân, sáng sớm đã mang theo Liễu Uyển Nhu và Lục Trầm Ngư ra ngoài làm khách, trong phủ chỉ còn lại có một mình Lục Trầm Chu.
Hắn đi lòng vòng trong sân, lại đến thư phòng mở sách ra xem, sau đó đứng dậy đến bên hồ cho cá ăn, thế nào cũng không thoải mái lắm.
Tùy tùng đi theo hắn thấy hắn buồn chán, liền nghĩ biện pháp lấy lòng hắn nói: "Hầu gia nếu không muốn ở trong phủ, không bằng ra ngoài đi dạo một chút, chúng ta ở bên ngoài mới mở vài gian cửa hàng, Hầu gia có muốn đi xem hay không?”
Lục Trầm Chu nghe vậy liền nổi hứng muốn ra ngoài, ngồi lên xe ngựa đến cửa hàng kia nhìn, có bán son phấn, có bán bút mực giấy nghiên, còn có bán tơ lụa gấm vóc.
Hắn dạo qua một vòng trong cửa hàng, đột nhiên chỉ vào một bộ giấy bút mực, bảo người ta bọc lại đặt lên xe, lại chọn hai tấm tơ lụa nhạt như ráng chiều, đặt lên xe, mới bẩo tùy tùng đi đến ngõ dân ở ngoại ô.
Ngày nghỉ không có việc gì làm, một đám giám sát Ngự Sử từ sáng sớm đã đi ngoại ô, ở bên ngoài du ngoạn một vòng, sau đó mới đến Tiết gia.
Lúc này người đã tới đông đủ, đang ngồi dưới giàn hoa trong viện, vây quanh bàn chè chén.
Thẩm Căng không phụ sự mong đợi của mọi người, làm mấy món sở trường, ngó sen gạo nếp hoa quế, bánh hành lá, đậu hũ thập cẩm.
Nguyên liệu không cáo quý, làm ra lại là mỹ thực Giang Nam, ở phương bắc hiếm khi ăn được.
Khẩu vị của mấy vị ngự sử được mở rộng, vừa vặn giữa hè, vì giải nhiệt cho mọi người Thẩm Căng còn bắt chước cách làm ngự thiện trong cung lưu truyền từ tiền triều, làm một món "Cơm Thanh Phong"