Lần trước không có khoái cảm, chỉ có đau. Lần này thân thể triệt để bị nới căng, cái kia của Bách Doãn ở bên trong động không ngừng. Đau nhức biến thành khoái cảm, thậm chí biến thành rượu làm say lòng người.
Anh không chịu nổi, muốn trốn tránh, nhưng thân thể không nghe lời, chỉ muốn thứ dưới thân kia liên tục động.
Bách Doãn hơi thở dần dần nặng nề, mồ hôi từng giọt rơi trêи người anh, rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, không một lần buông tha nơi mẫn cảm đó, tùy ý nghiền ép khiến anh không ngừng dãy dụa rêи rỉ.
Thật không có tiền đồ. Coi như dùng hai tay gắt gao che miệng, cũng không ngăn được âm thanh rêи rỉ ngọt ngào. Anh lúng túng nhìn Bách Doãn ở trêи, nước mắt liên tục chảy vào tóc, cùng mồ hôi hòa thành một thể.
Anh muốn nhịn, cơ thể căn bản lại không nhịn được, quyền khống chế thân thể vừa bắt đầu liền giao cho Bách Doãn, anh không có cách nào khác, chỉ có thể theo từng động tác của Bách Doãn run rẩy, cùng với ván giường kịch liệt lay động.
Thời điểm lên cao trào, anh nhấc cánh tay ướt đẫm, vòng lấy cổ Bách Doãn, run rẩy hôn. Bách Doãn ngậm môi anh, tùy ý để anh bắn ra chất lỏng làm bẩn bụng dưới hai người.
Anh há mồm thở dốc, tứ chi cơ hồ tê liệt. Bách Doãn cắn vành tai anh, tựa như đang nói câu gì, anh đều không nghe rõ, duy nhất có thể cảm giác được chính là -- Bách Doãn vẫn còn ở trong thân thể mình.
Nhận thức này làm anh chợt cảm thấy an tâm, lẩm bẩm nói: "Tiểu Doãn, tiểu Doãn..."
"Ân?"
"Làm tôi... tiếp tục làm tôi!"
Bách Doãn giữ eo anh, nhấp so với vừa rồi càng thêm hung mãnh.
Anh càn rỡ kêu gào, tiếng khóc thốt ra theo từng nhịp của Bách Doãn.
...
Đêm khuya, Bách Doãn rút người ra, tính khí mang theo phần lớn tϊиɦ ɖϊƈh͙. Tiêu Hủ xụi lơ trêи giường, bắn qua ba lần, hai chân mở ra hết cỡ, thân thể run rẩy, ngón chân còn đang co quắp, ngực phập phồng, ánh mắt cũng rời rạc.
Bách Doãn ngồi xuống cuối giường, nhấc chân anh lên, nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân đang co quắp lại, đợi anh phục hồi tinh thần lại, mới kêu: "Tiêu Hủ."
Anh làm sao không biết xẩu hổ mà đáp lại, nắm gối che mặt.
Bách Doãn không thể làm gì khác hơn là gãi gãi lòng bàn chân anh.
"A!" Anh ngồi dậy, hoảng loạn, làm động đến nơi vừa bị làm quá độ kia, đau đến mức đột nhiên thu chân về.