Tôi thấy Cố Chiêu Diễn vẫn đang tiếp tục lấy đồ từ trong cốp xe ra, vội vàng chạy qua hỗ trợ.
Phần lớn đều là đồ ăn, có thịt bò, hoa quả đã sơ chế, còn có hải sản được ướp bằng đá lạnh.
Tôi kinh ngạc, “Chúng ta phải nấu cơm sao?”
“Đương nhiên, không thể đi về ngay trong đêm được. Dù sao ở đây cũng có phòng trống, có thể ở lại.”
Được rồi, lúc trước tôi còn sợ nửa đêm đói bụng nên tự làm một túi to sandwich và sushi, xem ra cũng không cần lấy ra đâu nhỉ.
Tuy không có người ở nhưng bên trong biệt thự rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người đến dọn dẹp.
Cố Chiêu Diễn dẫn tôi tham quan một vòng ở bên trong, tổng cộng có ba tầng, trang trí xa hoa, nhưng rất ấm áp.
Ở phòng cho khách trên tầng hai có một ban công rất rộng, tầm nhìn rất tốt, phóng mắt nhìn ra xa, cơ hồ có thể thu hết quang cảnh vào đáy mắt.
Theo màn đêm rơi xuống, quả nhiên có rất nhiều xe hướng về phía đỉnh núi.
Xem ra những người đam mê thiên văn sẽ tập trung về đây trong đêm nay.
“Đói bụng chưa? Chúng ta đi nấu cơm.” Cố Chiêu Diễn đề nghị.
“Được.”
Chúng tôi vừa đi xuống tầng đã thấy một chiếc xe thể thao đang dọc theo con đường nhựa trên núi đi vào biệt thự.
Từ trên xe, có hai người tuấn nam mĩ nữ bước xuống. Tôi định thần nhìn lại, kia không phải là Chu Nhược Bạch và Lý Vi Nhiên sao?
Có lẽ nào hai người họ cũng đi ngắm sao?
Cố Chiêu Diễn cũng có vẻ ngoài ý muốn khi nhìn thấy hai người họ, tựa hồ không dự đoán được họ sẽ xuất hiện ở đây.
Lý Vi Nhiên nhìn tôi, vừa kinh ngạc vừa vui vẻ: “Triển Nhan, sao cậu lại ở đây?”
Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào.
Cố Chiêu Diễn khoanh tay, mặt mày nghiêm nghị: “Tôi cũng muốn biết, tại sao hai người lại đến đây?”
Chu Nhược Bạch đắc ý nói: “Gọi điện thoại đến nhà anh, mẹ anh nói anh đến đây. Em còn tưởng anh đi một mình, ai mà biết là có hẹn với giai nhân.”
Lý Vi Nhiên đi tới, thâm ý nhìn tôi: “Bạn học Triển Nhan, cậu giấu cũng kín quá nha.”
“Cái gì?” Tôi giả vờ không hiểu.
“Không hiểu sao, xem ra phải thẩm vấn cậu mới được.”
“Cũng vừa khéo, nếu đã đến rồi thì cùng nhau nấu cơm đi.” Cố Chiêu Diễn ho khẽ, nói với tất cả mọi người.
Nguyên liệu nấu ăn lúc nãy đã cất vào tủ lạnh, may mắn chúng tôi chuẩn bị khá nhiều, chắc hẳn sẽ đủ cho bốn người ăn.
Đại tiểu thư Lý Vi Nhiên tất nhiên không nấu cơm, nên cô ấy phụ trách rửa rau.
Chu Nhược Bạch đến cả đồ ăn cũng không biết rửa, chúng tôi cũng không dám giao cho cậu ta nhiệm vụ này, miễn để bản thân ăn phải thứ đồ gì kì lạ.
Tôi xung phong thái rau và sơ chế hải sản.
Cố Chiêu Diễn tất nhiên chịu trách nhiệm của đầu bếp chính.
Khỏi phải nói, nhìn anh áp chảo miếng thịt bò ra hình ra dạng cũng rất được, chỉ là không biết hương vị như nào thôi.
Lý Vi Nhiên khẽ đụng vào cánh tay tôi, cảm thán: “Cố Chiêu Diễn nhà cậu chỉ nấu cơm thôi có cần đẹp trai như vậy không? Học thần quả nhiên là học thần, toàn năng hoàn mỹ.”
Tôi gật đầu, không khỏi tự hỏi có chuyện gì mà người kia không biết không.
Bất tri bất giác, tôi mới phản ứng lại cô ấy vừa nói cái gì, “Cái gì là Cố Chiêu Diễn nhà tớ, cậu đừng nói linh tinh!”
“Chẳng lẽ không đúng sao, hai người chưa… Ờm, chưa ngủ chung à?”
Lưỡi d.a.o sắc bén chệch ra một đường dài, ngón tay tôi suýt chút nữa gặp họa dính máu.
Thật là xấu hổ.
Cô ấy nhìn biểu tình của tôi, giật mình như bừng tỉnh: “Xem ra là chưa rồi.”
“Tiểu thư của tôi ơi, cậu chú ý đến lời nói của mình đi, đừng để người khác nghe được, thật xấu hổ.” Tôi không thể không nhắc nhở cô ấy.
Cô ấy ngẫm nghĩ, còn thật sự gật đầu ra vẻ đồng ý, “Đúng là phải chú ý. Trước kia đã quen nói Lục Vân Điền nhà cậu, giờ phải sửa lại thành Cố Chiêu Diễn nhà cậu.”
Tôi: “...”
Bên ngoài cổng truyền đến ánh đèn pha, dường như lại có xe tiến vào.
Tiếp theo là tiếng cửa xe mở ra.
Lý Vi Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc kinh ngạc thốt lên: “Quả nhiên, ban ngày không được nhắc đến quỷ, buổi tối không được gọi tên người.”
Tôi không biết ý của cô ấy là gì, cũng nhìn ra bên ngoài.
Không ngờ lại là Lục Vân Điền cùng Tôn Kiêu Kiêu.
Không phải chứ.
Chỉ là một trận mưa sao băng mà thôi, có cần hưng sư động chúng đến vậy không.
Nói thật thì, tôi cảm thấy có chút không tự nhiên.
Tôn Kiêu Kiêu cầm trong tay một chai rượu vang, vẻ mặt tươi cười đi vào phòng khách, “Nhược Bạch, các cậu đã tới rồi sao? Thế mà không nói cho tôi biết một tiếng.”
Chu Nhược Bạch như lâm vào mộng, theo bản năng nhìn về phía chúng tôi.
Bởi vì cửa phòng bếp đang mở, cho nên có thể nhìn thấy toàn bộ.
Tôn Kiêu Kiêu đang cười đột nhiên nhìn thấy tôi, trong nháy mắt như bị ma chú cho đông cứng lại.
Bước chầm chậm đằng sau cô ta là Lục Vân Điền, cũng không hẹn mà cùng bất động tại chỗ.
Vẻ mặt Cố Chiêu Diễn vô cùng bất đắc dĩ, ngữ khí có chút nhức đầu: “Sao mấy cô cậu lại chạy đến đây?”
Chu Nhược Bạch vội vàng chứng minh sự trong sạch của bản thân: “Em không nói gì mà.”
Lý Vi Nhiên cũng giơ tay: “Cũng không phải tôi.”
Sắc mặt Tôn Kiêu Kiêu lạnh đi, đặt chai rượu vang trong tay lên bàn trà, lạnh nhạt trả lời: “Là dì nói cho em.”
Hai người kia đang giơ tay lên thề nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Lục Vân Điền cực độ lạnh lùng, chăm chú nhìn tôi chằm chằm.
Tôi còn hoài nghi hắn muốn dùng ánh mắt để khoét hai cái lỗ trên người tôi đấy.
Không khí vui vẻ trước đó nháy mắt trở nên cổ quái.
Hơn nữa, không khí này vẫn duy trì đến lúc ăn cơm.
Trên bàn, mĩ vị đầy đủ, thịt bò rượu vang, nhưng trong phòng ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên vang lên tiếng va chạm của d.a.o nĩa.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì.
Quả thật là xấu hổ.
Đã xấu hổ đến mức này, dù có là mưa sao băng năm trăm năm mới có một lần thì tôi cũng không muốn ngắm nữa, chỉ muốn sớm thu quân về nước.
Cố Chiêu Diễn ngồi cạnh tôi, đẩy một đĩa salad tới trước mặt tôi, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Thử xem salad này thế nào.”
“Được.”
Tôi mới dùng dĩa xiên vào một quả cà chua nhỏ, ánh mắt sắc bén của Tôn Kiêu Kiêu cùng Lục Vân Điền phía đối diện liền b.ắ.n tới.
Tôi: “...”
Cố Chiêu Diễn cũng nhận thấy phản ứng kì quái của hai người đối diện. Anh buông đồ ăn trong tay, mang theo ánh mắt đánh giá nhìn về phía hai người nọ, ngữ khí chân thành: “Hai người có ăn không? Nếu không ăn thì đừng ngồi ở đây nữa.”
Tôn Kiêu Kiêu hừ lạnh một tiếng, giọng nói mười phần khinh thường: “Cô ta còn có thể ngồi ở đây, vì sao em lại không thể?”
Cố Chiêu Diễn nheo mắt, lời ít ý nhiều: “Cô ấy là khách của anh, còn hai người thì không.”
“Hoá ra anh cũng biết cô ta là khách à!” Tôn Kiêu Kiêu tức giận.
Cố Chiêu Diễn ngừng lại một chút: “Có lẽ anh nên nói rõ hơn cho em hiểu, cô ấy là khách của anh, có thể sắp trở thành bạn gái nữa.”
Bàn cơm lập tức an tĩnh lại.
Vài người đồng thời nhìn qua.
Tôi có chút trở tay không kịp.
Chỉ có Lý Vi Nhiên, trên mặt toàn là vui sướng, lập tức giơ ly rượu trong tay lên, vui mừng không thôi: “Thật thế sao? Chúc mừng chúc mừng! Đây quả là chuyện tốt, chúng ta mau uống một ly!”
Lời còn chưa dứt, Tôn Kiêu Kiêu “Rầm!” một tiếng đập mạnh d.a.o nĩa lên mặt bàn cẩm thạch, biểu tình cực kì tức giận: “Cố Chiêu Diễn, anh điên rồi!”
Lý Vi Nhiên kinh ngạc nhìn cô ta: “Đây là chuyện gì vậy? Lục Vân Điền, anh cũng không quản vị hôn thê của anh đi?”
Ánh mắt sắc bén của Lục Vân Điền b.ắ.n thẳng vào người tôi, ngữ khí lạnh như băng: “Tôi cảm thấy em ấy nói rất đúng. Cố Chiêu Diễn, anh điên à?”
Chu Nhược Bạch nhanh chóng chạy ra hoà giải: “Mấy người đang làm gì vậy? Ăn bữa cơm cũng không xong, cứ phải khiến mọi người khó xử vậy sao?”
Lý Vi Nhiên gật đầu, “Đúng vậy. Cố Chiêu Diễn chăm sóc bạn gái sao phải xin phép các người? Chúng ta phải vui mừng thay anh ấy mới đúng.”
“Vui mừng?” Tôn Kiêu Kiêu như nghe xong chuyện cười, ánh mắt khinh miệt, “Có cái gì đáng để vui mừng? Hai người các cô với đám con gái đứng đường khác gì nhau sao, đừng ở chỗ này diễn một màn tỉ muội tình thâm.”
“Tôn Kiêu Kiêu!” Cố Diễn Trạch cùng Chu Nhược Bạch đồng thời tức giận rống lên.