Cố Chiêu Diễn nhìn Lục Vân Điền đang ngồi trên sofa, nghi hoặc: “Không phải còn có Lục Vân Điền đây sao?”
“Vân Điền uống rượu.” Tôn Kiêu Kiêu giải thích.
Bình rượu trên bàn trà quả nhiên đã vơi đi phân nửa, bên cạnh bày hai chiếc ly thuỷ tinh, Lục Vân Điền ngồi ở sofa, quả thật đã say đến không còn tỉnh táo.
Cố Chiêu Diễn nhăn mày nhìn một chút tình huống hiện tại, cũng không hỏi thêm mà đáp ứng: “Được, tôi đưa em về.”
Tôn Kiêu Kiêu lấy túi xách, khoé môi ẩn hiện nét cười, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía tôi.
Trước khi đi, Cố Chiêu Diễn áy náy nói với tôi: “Anh đưa Kiêu Kiêu về trước, sáng mai sẽ quay lại.”
Có lẽ anh vẫn nhớ lời hứa ngày mai cắm trại ở đây.
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, anh trở về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng tôi cũng đi rồi, chuyện dã ngoại để hôm khác đi.”
Anh có vẻ chần chờ, tựa hồ muốn nói thêm gì.
Tôi cười nói: “Thật sự là không cần, dù sao chờ khi nào có thời gian rảnh là có thể cắm trại rồi, chắc sẽ không lâu đâu.”
Cố Chiêu Diễn lắc đầu, nhìn lướt qua xe của Chu Nhược Bạch, “Cho dù ngày mai không thể cắm trại, anh sẽ đến đón em. Nếu không em về bằng cách nào?”
Tôi vốn muốn đi nhờ xe của Chu Nhược Bạch, lúc này mới phát hiện ra xe của cậu ta là xe thể thao chỉ có hai chỗ.
Nếu không gọi xe, cũng chỉ có thể ngồi xe của Lục Vân Điền.
“Sáng mai anh đến đây đón em.” Cuối cùng, Cố Chiêu Diễn lặp lại lần nữa, ngữ khí đã hơi nặng.
Buổi sáng, sau khi ăn sáng sửa soạn xong, Chu Nhược Bạch cùng Lý Vi Nhiên xuất phát trở về nội thành.
Không bao lâu sau, Cố Chiêu Diễn nhắn tin đến, nói anh đang trên đường tới đón tôi.
Tôi đang muốn trả lời, Lục Vân Điền đi xuống tầng, giọng nói như bình thường: “Tôi đưa em về.”
Trải qua một trận nháo tối qua, tôi cũng không dám có liên quan gì đến hắn, miễn cho đến lúc đó lại bị võ miệng của Tôn Kiêu Kiêu nhắm tới, vì thế khách khí lắc đầu, “Không cần đâu, Cố Chiêu Diễn đang tới đón tôi rồi.”
Sắc mặt Lục Vân Điền đen lại, ánh mắt cũng lạnh lẽo, “Triển Nhan, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với em. Lên xe.”
Tôi có chút kì quái, Lục Vân Điền khi nào thì trở thành người dễ nổi giận như vậy, lại chẳng có ai chọc vào hắn.
“Thật sự không cần, anh đi trước đi.”
Giây tiếp theo, Lục Vân Điền lập tức tiến lên trước kéo cánh tay tôi.
“A!” Tôi đau đớn kêu lên.
Sau đó, đã bị hắn trực tiếp kéo lên xe.
Tôi căm tức: “Lục Vân Điền, anh muốn làm gì?”
“Sao? Chẳng lẽ em muốn cả đời này không bao giờ ngồi xe tôi, không nói chuyện với tôi nữa?” Hắn lạnh lùng ném trả một câu.
“Đúng là tôi có suy nghĩ này.” Tôi sảng khoái thừa nhận.
Lục Vân Điền không trả lời, nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, sau đó mới khởi động xe.
Xe lại chạy dọc theo con đường nhựa xuống núi.
Không còn cách nào, tôi chỉ đành gọi điện thoại cho Cố Chiêu Diễn bảo anh không cần quay lại đón tôi, tôi đã ngồi xe Lục Vân Điền rồi.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, bên trong xe là một trận trầm mặc.
Chúng tôi không ai nói chuyện.
Bởi vì hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại đi sớm, không bao lâu sau tôi bắt đầu buồn ngủ, sau đó thiếp đi lúc nào không biết.
Không biết qua bao lâu, khi tôi tỉnh lại mới phát hiện xe đang đi trên cầu vượt, xem ra rất nhanh sẽ vào nội thành.
Trên người có thêm một chiếc chăn mỏng, tôi liền nói với Lục Vân Điền: “Cảm ơn.”
Động tác của hắn rất chậm, ngón tay đặt ở nút mở khoá xe nhưng không chịu ấn xuống.
Tôi không khỏi kì quái, chỉ có thể nhìn hắn.
Lục Vân Điền dừng một lát, cũng nhìn tôi.
Tựa hồ như hắn đang suy nghĩ.
“Sao thế?” Tôi hỏi trước.
Thật lâu sau.
“Em ở bên Cố Chiêu Diễn?”
Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, “Lục Vân Điền, anh không thấy mình và Tôn Kiêu Kiêu rất kì quặc sao? Mối quan hệ của tôi và Cố Chiêu Diễn thế nào, có ở bên nhau không, hình như không liên quan gì với hai người cả.”
Hắn trầm mặc một lúc, sau đó cảm thấy buồn bực, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, nhưng không châm lửa.
Tôi nhớ rõ, Lục Vân Điền cũng không phải người nghiện thuốc, lúc này không biết là bị làm sao.
“Em ở bên cạnh Cố Chiêu Diễn vì điều gì? Vì tiền sao? Tôi có thể cho em, chỉ cần em lập tức chia tay với anh ta.”
Tôi nực cười nhìn hắn, quả thật không thể tin Lục Vân Điền có thể nói ra lời này.
Tuy hắn nhiều tiền, nhưng không phải kẻ ngốc.
Không có người phụ nữ nào có thể lừa dối được Lục Vân Điền.
“Vì cái gì?” Tôi hỏi hắn.
“Em không cần biết.”
Tôi cười lạnh, “Anh không ưa Cố Chiêu Diễn, hay là muốn mua đứt tuổi trẻ của tôi? Chẳng lẽ trước kia tôi ở bên Lục công tử một thời gian, sau này liền không thể yêu đương với người khác, cũng không được kết hôn?”
Có lẽ ngữ khí châm chọc của tôi nhắc nhở Lục Vân Điền, hắn lắc đầu phủ nhận: “Tôi không có ý đó.”
“Vậy anh có ý gì? Tôi chỉ có thể tránh xa Cố Chiêu Diễn, tránh xa cái vòng luẩn quẩn của mấy người, không được phép yêu đương kết hôn với bất kì ai trong đó, phải không? Hay anh muốn tôi tiếp tục l.à.m t.ì.n.h nhân của anh, cho dù anh sắp kết hôn với Tôn Kiêu Kiêu?”
Lục Vân Điền nhìn tôi, trong mắt hắn có vẻ rối rắm phức tạp, thần sắc khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Không chỉ hắn khó hiểu, tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.
Lục Vân Điền yêu Tôn Kiêu Kiêu mười năm, ngay cả khi chúng tôi dây dưa mãnh liệt, cái tên thốt ra từ miệng hắn cũng là tên cô ta.
Nếu không phải đây là tình yêu chân thành thì còn có thể là gì cơ chứ?
Hay đối với đàn ông mà nói, tình yêu cùng t.ì.n.h d.ụ.c hoàn toàn có thể tách bạch ra?
“Ý của tôi là, chúng ta trở lại như trước kia, có được không?” Lục Vân Điền nhìn tôi, bình tĩnh nói, “Tôi sẽ từ hôn với Kiêu Kiêu.”
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Giống như tôi không hề không quen biết Lục Vân Điền trước mặt, nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.
“Vì sao?”
“Không vì cái gì cả.” Hắn trả lời rất lạnh lùng, giống như đã hạ quyết tâm.
Tôi không thể không nhắc nhở hắn: “Lục Vân Điền, anh sắp kết hôn với Tôn Kiêu Kiêu, giấc mộng mười năm sẽ trở thành sự thật. Chúng ta đã chia tay, là chính anh đề nghị, đừng làm ra những chuyện khiến mình mất trắng, hiểu không?”
Tôi nói rất chân thành, đứng trên lập trường của một người bạn tốt mà khuyên nhủ.
Dù sao, tôi cũng không hi vọng hắn sẽ làm ra cái chuyện gì để sau này phải hối hận không nguôi.
Ai ngờ, khuôn mặt Lục Vân Điền đột nhiên tái đi, hậm hực hỏi tôi: “Sao? Em hi vọng tôi cùng Tôn Kiêu Kiêu ở bên nhau, như vậy sẽ không quấy rầy em và Cố Chiêu Diễn?”
Đây là cái gì hả trời?
Tôi bó tay: “Anh với Tôn Kiêu Kiêu như thế nào không liên quan gì đến tôi, giống như chuyện của tôi cùng Cố Chiêu Diễn ra sao cũng chẳng nhọc anh quan tâm.”
Lục Vân Điền lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng hừ một tiếng, “Tôi đã nói rồi, hi vọng hai ta như lúc trước. Em còn cảm thấy không liên quan đến em sao?”
Tôi cảm thấy hắn thật kì lạ, vì muốn trở về như trước kia với tôi nên nhất quyết đòi từ hôn với Tôn Kiêu Kiêu sao?