Ngược Sáng Đến Bên Em

Chương 17: CHƯƠNG 17



Lý viện trưởng tiếp tục nói: “Cô gái đó rất xinh, gia cảnh cũng tốt, chẳng qua… tính cách có hơi kiêu ngạo. Có lẽ A Diễn cũng thích cô ta nên mới dẫn đến đây, ai ngờ người ta không thích nơi này.”

 

Cũng khó trách, loại tiểu thư sống an nhàn sung sướng như Tôn Kiêu Kiêu sao lại thích nơi này chứ.

 

Không bao lâu sau, Cố Chiêu Diễn lái xe tới.

 

Anh mang rất theo nhiều đồ, đồ chơi, sách vở, đồ ăn. Bọn trẻ hân hoan ào tới.

 

Sau khi chia hết đồ cho bọn trẻ, Cố Chiêu Diễn hàn huyên một hồi với Lý viện trưởng, đại khái hỏi một chút về tiến độ công trình, sau đó liền đi về phía tôi.

 

Chúng tôi im lặng ngồi trên chiếc ghế dài.

 

Anh đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

 

“Cái gì vậy?” Tôi ngạc nhiên.

 

“Quà.” Anh cười.

 

“Tôi cũng có sao?”

 

“Tất nhiên rồi.”

 

Mở ra thì thấy, là một chai nước hoa nổi tiếng.

 

“Cảm ơn.”

 

“Gần đây em sao rồi?” Anh hỏi tôi.

 

“Tốt lắm. Anh thì sao, đi công tác có thuận lợi không?”

 

“Rất suôn sẻ.”

 

Lại im lặng.

 

Một lát sau, Cố Chiêu Diễn hỏi tôi: “Lý viện trưởng nói hai người vừa trò chuyện, là đang nói chuyện gì vậy?”

 

Tôi nghĩ nghĩ: “Nói chuyện trước kia của anh.”

 

“Em biết?” Anh nhướng mày.

 

“Ửm.”

 

“Có phải cảm thấy khó tin không?”

 

“Nói thật thì cũng có một chút.” Tôi nhìn về cây dương mai lần trước đã trèo lên, “Lý viện trưởng còn nói, cây dương mai kia là căn cứ bí mật của anh.”

 

“Có thế thật.” Anh gật đầu, “Chuyện trước kia của anh có rất nhiều quan hệ với cái cây này.”

 

Hai chúng tôi lại lặng im.

 

“Phải rồi, bao giờ thì chúng ta đi cắm trại?” Cố Chiêu Diễn lại hỏi tôi.

 

“Cắm trại?” Không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này.

 

“Đúng, lần trước không phải đã hẹn rồi sao?”

 

Gần đây hẳn là anh không có thời gian.

 

Tuần lễ vàng Quốc khánh sắp tới, tôi cũng muốn về quê thăm bà, đành trả lời: “Để xem đã, không chắc tôi có thời gian rảnh.”

 

Cố Chiêu Diễn đăm chiêu nhìn tôi, có vẻ thất vọng, lại có chút kì lạ.

 

“Sao thế?” Tôi không hiểu.



 

Anh lắc đầu, một lát sau mới nói: “Lục Vân Điền đã chia tay với Tôn Kiêu Kiêu.”

 

Tuy rằng không biết vì sao anh nhắc đến chuyện này, nhưng tôi vẫn tôi gật đầu, “Tôi có nghe Vi Nhiên nói.”

 

Cố Chiêu Diễn phiền muộn thở dài, nghiêm túc hỏi: “Cho nên… Hai người quay lại rồi?”

 

Tôi sửng sốt: “Sao anh lại hỏi vậy?”

 

“Anh chỉ là hơi lo.” Anh thẳng thắn trả lời.

 

Hoá ra là như vậy.

 

Tôi cười cười, “Anh không cần lo đâu.”

 

Cố Chiêu Diễn nhìn tôi, đôi mắt đen thẫm, ngữ khí trịnh trọng: “Cho nên hai người sẽ không quay lại với nhau?”

 

“Phải.” Tôi gật đầu.

 

“Chúng ta có tính là ở bên nhau không?” Anh rất tự nhiên hỏi tôi.

 

Tôi nhìn anh.

 

Chúng tôi đối mắt.

 

Tôi không chút do dự: “Phải.”

 

Tôi trả lời nhanh như vậy, anh ngược lại có chút kinh ngạc: “Em đồng ý rồi?”

 

“Tất nhiên.”

 

“Anh là rất nghiêm túc đó.”

 

“Em cũng rất nghiêm túc.”

 

Chúng tôi lại đối diện nhau.

 

Dường như hai bên đều xác định đây là một vấn đề rất nghiêm túc, hơn nữa còn đạt được nhận thức chung.

 

Cố Chiêu Diễn cười rộ lên, biểu tình vô cùng sung sướng, ánh mắt lấp lánh, “Vậy thì, ở bên nhau nhé.”

 

“Được.” Tôi nhẹ giọng đáp lại.

 

Chúng tôi ngồi rất gần, ngón tay lơ đãng chạm vào nhau, tự nhiên nắm lấy tay nhau.

 

Lòng bàn tay Cố Chiêu Diễn rất ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác an toàn, cũng khiến lòng tôi bình yên.

 

Chạng vạng, Lý viện trưởng giữ chúng tôi ở lại ăn cơm chiều, chúng tôi không từ chối.

 

Phòng bếp cũng không có thêm đồ ăn đặc biệt gì, ba món mặn, một món canh.

 

Bọn trẻ ăn rất ngon miệng, tất cả đều yên lặng lễ phép.

 

Ăn cơm xong, Cố Chiêu Diễn đưa tôi về nhà.

 

“Quốc khánh em định làm gì?”

 

“Em muốn về quê một chuyến.”

 

“Không bằng anh đi cùng em?” Anh đột nhiên hỏi.

 

Tôi bị doạ, chẳng nhẽ nhanh như vậy đã đến bước gặp phụ huynh rồi?

 



“Anh… Anh không bận gì sao?”

 

“Không bận gì cả.” Anh lắc đầu.

 

Ách… Nhất thời tôi cũng không nghĩ ra lí do gì để từ chối.

 

“Có phải không tiện không?” Cố Chiêu Diễn rất nhanh phát hiện ra.

 

“Cũng không có gì, chỉ là em chưa nói với bà là em có bạn trai, chỉ sợ đến lúc đó bà lại bị bất ngờ.”

 

Cố Chiêu Diễn dường như cảm thấy tôi nói cũng có lí, gật đầu, “Cũng đúng, vậy thì để lần sau đi.”

 

Tôi lo anh sẽ không vui, hỏi dò: “Anh không tức giận chứ?”

 

“Sao phải tức giận?” Cố Chiêu Diễn nhìn tôi buồn cười, “Em đừng nghĩ nhiều.”

 

Tôi cũng hiểu được có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

 

Xe rất nhanh đã đi tới cổng tiểu khu.

 

“Đã đặt vé chưa? Đến hôm đó anh đưa em ra sân bay.” Cố Chiêu Diễn lại nói.

 

“Em đi tàu cao tốc.”

 

“Vậy anh đưa em đến ga tàu.”

 

“Được.”

 

“Nhớ ngủ sớm, còn nữa, phải mơ về anh đấy.” Cố Chiêu Diễn yêu thương vuốt tóc tôi.

 

Tôi phát hiện anh vào vai bạn trai rất nhanh. Vì thế rất nghe lời, cười ngoan ngoãn đáp lại: “Vâng.”

 

Kì nghỉ Quốc khánh, tôi ở nhà với bà suốt một tuần.

 

Bây giờ cơ thể bà tuy rằng cũng tính như mạnh khoẻ, nhưng tôi vẫn đưa bà đến bệnh viện kiểm tra như thường lệ, kết quả vẫn là không có bệnh nghiêm trọng, nhưng các bệnh vặt vãnh lại không ít.

 

Tôi không thể không năn nỉ bà chuyển đến thành phố tôi đang làm việc.

 

“Bà cũng đã sống đến tuổi này rồi, không muốn tạo sức ép cho con. Con không cần để ý đến bà, cứ làm việc cho tốt, mỗi kì nghỉ về đây thăm bà là được.” Bà vẫn từ chối lời đề nghị của tôi như trước.

 

Tuy rằng biết bà không đồng ý, nhưng tôi vẫn muốn khuyên bà thêm, “Chỉ là bà ở một mình rất không tiện, lỡ chẳng may bị ngã thì phải làm sao?”

 

“Không phải con đã nhờ dì Ngũ cách vách chăm sóc bà rồi sao? Nếu bà lên thành phố, con đi làm, bà cũng vẫn là ở nhà một mình, hàng xóm gì đó chẳng quen biết, còn không bằng cứ ở lại chốn thôn quê này.”

 

Bà cằn nhằn xong, sau lại hỏi tôi dạo này công việc như thế nào, có bạn trai chưa.

 

Tôi nói chuyện cùng bà trước hiên nhà nắng ấm áp, mãi cho đến khi bà ngủ.

 

Buổi tối, một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến, là Lục Vân Điền.

 

Hắn hỏi tôi đang ở đâu.

 

Tôi tưởng hắn có chuyện gấp gì, bèn đáp, “Tôi ở nhà. Có chuyện gì không?”

 

Điện thoại im lặng một lát, giọng nói lạnh nhạt truyền đến, “Không có việc gì.”

 

“Ờm.”

 

Đang định cúp máy, ai ngờ hắn lại hỏi: “Bà em dạo này thế nào? Có khoẻ không?”

 

Thật sự là kì lạ, chẳng lẽ mặt trời mọc ở hướng Tây, Lục Vân Điền lại đi ân cần hỏi thăm sức khoẻ bà tôi.

 

Nhất thời tôi không biết nên trả lời hắn thế nào.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.