Ngược Sáng Đến Bên Em

Chương 19: CHƯƠNG 19



“Có điều…” Lý Vi Nhiên thoáng tiếc hận, “Tớ cảm thấy Cố Chiêu Diễn thuộc trường phái bảo thủ, có thể vì thế nên hai người tiến triển tương đối chậm.”

 

Nói gì cũng thua cô ấy, nên tôi lẳng lặng ngồi im.

 

Tắm xong, hai chúng tôi thay đồ rồi đi ra bên ngoài.

 

Cố Chiêu Diễn ngồi trên sofa phòng khách ở tầng ba, trong tay cầm một quyển tạp chí, xem ra là đang đợi tôi.

 

Thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông cừu nhạt màu, phối với quần màu cà phê, ngọc thụ lâm phong, vô cùng tao nhã.

 

“Đói bụng chưa?” Thấy tôi đi tới, anh buông quyển tạp chí trong tay ra, đứng lên hỏi tôi.

 

“Cũng hơi hơi.”

 

“Vậy chúng ta đi ăn gì đó.” Anh nắm tay tôi.

 

Lý Vi Nhiên dường như cũng đã đói, thấy thế liền nói, “Chờ tôi gọi điện cho Nhược Bạch, chúng ta cùng nhau đi.”

 

“Không cần.” Cố Chiêu Diễn lập tức từ chối đề nghị của cô ấy, “Nhà ăn bên trên lớn như vậy, sao phải ngồi cùng hai người chứ.”

 

Lý Vi Nhiên: “...”

 

“Ăn một bữa cơm thôi mà, hai người không cần dính lấy nhau như vậy chứ.”

 

“Tất nhiên cần chứ.”

 

Còn không chờ tôi nói chuyện, Cố Chiêu Diễn đã kéo tôi đi.

 

Tầng bốn, nhà hàng cơm Tây.

 

Xem ra đã đặt trước chỗ, bàn hai người ở bên cửa sổ.

 

Trong nhà hàng, tiếng nhạc du dương uyển chuyển, ánh đèn mê ly, bầu không khí vô cùng lãng mạn.

 

“Em muốn ăn gì?” Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Cố Chiêu Diễn đưa menu cho tôi.

 

Nhà hàng này tôi đã tới vài lần, vốn nổi danh bởi nguyên liệu nấu ăn tinh xảo sang quý, đương nhiên hương vị cũng rất tốt.

 

“Cái gì cũng được sao?”

 

“Đương nhiên.” Cố Chiêu Diễn ôn nhu cười, “Không cần thương xót cho cái ví của anh đâu.”

 

Tôi quên mất, người ta là người rất có tiền.

 

“Được, vậy em không khách khí nữa.”

 

Sau khi gọi món xong, điện thoại tôi có tin nhắn đến.

 

Là tin nhắn thoại của Lý Vi Nhiên. Tôi không nghĩ nhiều, vì thế mở ra nghe.

 

[Tớ bảo Nhược Bạch thuê phòng ở tầng hai rồi, đêm nay đừng có về, nhớ phải ăn sạch sẽ Cố Chiêu Diễn thì thôi.]

 

Giọng nói rõ ràng vang lên, tôi giống như bị sét đánh, ngây người.

 

Cố Chiêu Diễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi.

 

Một trận im lặng quỷ dị.

 

“Không… Không phải ý của em đâu.” Tôi nhanh chóng phủ nhận, suýt cắn vào lưỡi.

 

Khoé môi đối phương lộ ra một mạt cười nhàn nhạt, ánh mắt hài hước đánh giá tôi: “Anh có chút tò mò, lúc nãy các em đi tắm nước nóng đến tột cùng là nói chuyện gì?”

 



Ông trời ơi, mất mặt quá!

 

Nếu lúc này trên mặt đất có vết nứt, tôi sẽ không do dự gì mà nhảy vào đó!

 

Điện thoại lại sáng lên, dường như lại có tin nhắn đến. Tôi lập tức úp điện thoại xuống.

 

“Em không xem sao?” Cố Chiêu Diễn cười.

 

Cái đầu nhỏ của tôi lắc như trống bỏi: “Không cần đâu.”

 

Vốn gọi rất nhiều món ngon, lúc này tâm tư thưởng thức cũng không còn nữa, đúng là xấu hổ mà.

 

Ánh mắt tôi không biết phải đặt vào đâu, cũng không biết nên nói chuyện gì cho phải.

 

“Ăn cơm xong em có muốn đi xem phim không?” Đoán chừng muốn phá vỡ không khí trầm mặc này, Cố Chiêu Diễn chủ động hỏi tôi.

 

Câu lạc bộ tư nhân này có rạp chiếu phim.

 

Thời gian cũng vẫn còn sớm, tôi gật đầu.

 

“Chín rưỡi nhé?”

 

Tôi lại gật đầu.

 

“Em muốn xem phim gì?”

 

Tôi không có yêu cầu gì: “Phim gì cũng được.”

 

“Em muốn cả tối nay đều nói chuyện với anh như vậy sao?”

 

Tôi gật đầu, sau khi phản ứng lại, lại nhanh chóng lắc đầu.

 

Cố Chiêu Diễn dịu dàng nhún vai, nhìn tôi chăm chú: “Nếu anh nói lúc nãy không nghe thấy gì, em có tin không?”

 

Tin anh… mới lạ đó.

 

“Được rồi, anh biết em không tin.” Anh cười, “Nhưng chuyện này kì thật cũng không có gì, trước kia anh với Chu Nhược Bạch cũng hay nói chuyện phiếm như vậy.”

 

Điều này quả nhiên khiến cho tôi cảm thấy hứng thú, “Hai người nói về gì vậy?”

 

“Đề tài nói chuyện của đại đa số đàn ông mà thôi.”

 

“Là cái gì?”

 

“Về con gái các em.”

 

Tôi nhanh nhạy: “Con gái phim JAV?”

 

Cố Chiêu Diễn dường như không nghĩ tôi sẽ hỏi vậy, biểu tình ngơ ngác: “Hả?”

 

Xem ra đoán sai rồi.

 

Tôi lại càng xấu hổ.

 

Không chừng đối phương đã nhận định tôi là nữ sắc lang rồi.

 

Cố Chiêu Diễn cười đến ý vị thâm trường: “Bạn học Triển Nhan này, xem như em còn có một mặt khác táo bạo đấy.”

 

Tôi hai tay che mặt: “Không phải mà.”

 

Haizz, tôi đừng nói nữa thì hơn, càng nói càng sai.

 

Thẳng cho đến khi bữa tối kết thúc, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ như trước, giống như mỗi ánh mắt của Cố Chiêu Diễn đều đang cười nhạo tôi.



 

Điện thoại lại nhận được tin nhắn, vẫn là của Lý Vi Nhiên.

 

Nhưng lần này đổi thành tin nhắn văn bản.

 

[Triển Nhan, tớ nhìn thấy Tôn Kiêu Kiêu.]

 

Tôn Kiêu Kiêu, cô ta đang ở số Một Công Quán sao? Không phải là tới tìm Cố Chiêu Diễn chứ?

 

Quả nhiên, không bao lâu sau, điện thoại của Cố Chiêu Diễn vang lên.

 

Tôi nhìn anh mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn ấn nút nghe, “Alo?”

 

Đầu bên kia nói gì đó, Cố Chiêu Diễn lạnh nhạt trả lời một câu, “Có chuyện gì không?”

 

Dừng một chút, anh lại trả lời, “Tôi ở tầng bốn, đang ở nhà hàng cơm Tây.”

 

Hai phút sau, Tôn Kiêu Kiêu đẩy cửa bước vào nhà hàng.

 

Cô ta tự nhiên tiêu sái đến trước bàn của chúng tôi, cười với Cố Chiêu Diễn: “Vừa lúc em đến đây làm đẹp với bạn. Chu Nhược Bạch nói anh đang ở đây em còn không tin, không ngờ là thật.”

 

Lập tức, Tôn Kiêu Kiêu lộ ra nụ cười tỏa nắng với tôi: “Triển tiểu thư, đã lâu không gặp.”

 

Thật là đã lâu không gặp sao, rõ ràng mới mấy ngày trước cô còn ở dưới nhà tôi quát mắng khiêu khích tôi mà.

 

Giống như chưa từng có chuyện gì giữa tôi và cô ta, tôi cũng đáp lại cô ta bằng một nụ cười tươi: “Đã lâu không gặp.”

 

Tôn Kiêu Kiêu nhìn bàn ăn: “Hai người ăn xong rồi đúng không?”

 

Cố Chiêu Diễn gật đầu, “Vừa ăn xong.”

 

“Vừa khéo, A Diễn, anh đưa em về nhé.”

 

Lại là chiêu này.

 

Cố Chiêu Diễn cau mày hỏi cô ta: “Bạn em đâu?”

 

“Mấy cô ấy đều cùng bạn trai đi xem phim rồi.” Tôn Kiêu Kiêu tỏ vẻ buồn rầu.

 

“Kiêu Kiêu, em bắt xe đi, tôi với Triển Nhan cũng định đi xem phim.” Cố Chiêu Diễn nói.

 

Tôn Kiêu Kiêu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đối phương sẽ cự tuyệt.

 

Cô ta liếc tôi một cái, trên mặt xẹt qua một tia không cam lòng, “Chỉ là, chỗ này không dễ gọi xe.”

 

“Tôi bảo chú Lý đến đón em.” Cố Chiêu Diễn vừa nói vừa cầm điện thoại gọi đi.

 

“A Diễn, phải là anh đưa em về!”

 

Không khí có chút giằng co, Cố Chiêu Diễn dường như cũng không có ý định thỏa hiệp, ngữ khí khẳng định: “Bây giờ tôi không có thời gian.”

 

Biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh kiên trì lại cố chấp như vậy.

 

Bất quá, trong nháy mắt, sắc mặt Tôn Kiêu Kiêu hoàn toàn xám xịt, đúng là lật mặt như lật bánh tráng.

 

Cô ta sắc bén liếc tôi, rồi mới chậm rãi nói: “Cố Chiêu Diễn, chẳng lẽ cứ phải để em nói thẳng ra hai người không có khả năng anh mới chịu nghe sao?”

 

Đây là lộ ra khuôn mặt thật rồi?

 

Sự nhẫn nại của Tôn Kiêu Kiêu chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?

 

Tôi im lặng ngồi một bên, quyết định không tham gia vào.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.