Yên Nhiên Tuyết đang chuẩn bị đi ngủ thì hệ thống đột nhiên lên tiếng, giọng điệu không thể nhẹ nhàng hơn: "Ký chủ à, hình như quên nhỏ máu vào thanh kiếm rồi. Đây là một trong những cách mà những người tu tiên thường làm để đánh dấu thanh kiếm của mình, giúp tăng cường sự kết nối giữa người và vũ khí.
Yên Nhiên Tuyết hơi giật mình, ngừng lại một chút rồi quay sang nhìn thanh "Nguyệt Tâm Kiếm". Nàng không biết là mình phải làm như vậy, bởi vì trong sách nàng đọc không thấy đề cập tới điều này. Cảm giác hơi bối rối, nàng hỏi: "Nhỏ máu vào thanh kiếm sao? Cái này có thật sự cần thiết không?"
Hệ thống tỏ ra khá tự tin, cười khẽ trong đầu nàng: "Đương nhiên rồi, Ký chủ! Đây là một phần quan trọng trong việc kết nối tâm hồn với kiếm. Đó là một cách để thanh kiếm trở thành một phần của Ký chủ, giúp ích trong chiến đấu và tu luyện. Một giọt máu cũng không làm sao, và có thể tăng thêm linh khí cho thanh kiếm đó. Nếu Ký chủ muốn tu luyện kiếm thuật, thì không thể bỏ qua bước này đâu."
Yên Nhiên Tuyết nghe xong thì không khỏi cảm thấy thú vị. Cách này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng lại hợp lý, trong những câu chuyện tu tiên thường gặp. Nàng nhìn thanh kiếm trong tay, rồi nhẹ nhàng rạch một vết nhỏ trên đầu ngón tay, để vài giọt máu nhỏ xuống thân kiếm.
Ngay khi giọt máu tiếp xúc với thanh kiếm, nàng cảm nhận được một sự rung động nhẹ, như thể thanh kiếm cũng đang sống dậy, kết nối với năng lượng trong cơ thể nàng. Cảm giác này thật kỳ diệu, như thể có một luồng khí trong lành, tràn ngập sự kết nối giữa người và vật.
"Ô, có vẻ là nó thật sự cảm nhận được," Yên Nhiên Tuyết thầm nghĩ, mỉm cười hài lòng.
Khi giọt máu của Yên Nhiên Tuyết nhỏ xuống thanh Nguyệt Tâm Kiếm, một sự chuyển động kỳ lạ xảy ra. Đầu tiên, thanh kiếm không có phản ứng gì rõ rệt, nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên từ thân kiếm. Cái ánh sáng này không giống với bất kỳ thứ ánh sáng nào nàng từng thấy trước đây, nó sáng nhưng không chói mắt, mà lại có một sự dịu dàng lạ kỳ, như thể ánh trăng chiếu vào mặt hồ, nhẹ nhàng nhưng lại có một sức mạnh to lớn.
Ánh sáng lan tỏa, bao phủ toàn bộ không gian trong phòng nàng, như thể thanh kiếm đang tự tạo ra một cơn sóng năng lượng. Yên Nhiên Tuyết cảm thấy một luồng khí lạnh lan tỏa quanh mình, khiến nàng bất giác rùng mình. Nhưng trước khi nàng có thể hiểu rõ điều gì đang xảy ra, ánh sáng này nhanh chóng tụ lại thành một kết giới trong suốt, vây quanh nàng.
Ngay sau đó, nàng thấy một lực hút mạnh mẽ, một cảm giác giống như bị cuốn vào trong không gian vô hình.
Thân thể nàng nhẹ bẫng, như thể đang bay trong không khí. Hệ thống cũng bối rối, lên tiếng trong đầu nàng: "Ký chủ, cái gì đang xảy ra vậy?! Đây là... không gian của thanh kiếm sao?"
Trong lúc nàng còn đang bối rối, không gian xung quanh hoàn toàn biến mất. Mọi thứ trong phòng nàng dường như chỉ là một giấc mơ. Ánh sáng mờ dần và thay vào đó là một không gian rộng lớn, mờ ảo nhưng lại rất rõ nét, như thể một cánh cửa kỳ bí vừa mở ra dẫn nàng vào một thế giới khác.
Không gian này có một vẻ đẹp khó tả, thoạt nhìn giống như một vương quốc bị lãng quên. Những cây cối, bông hoa và thảo mộc đều tỏa ra ánh sáng mờ ảo, khiến không gian trở nên huyền bí và thơ mộng. Mặt đất dưới chân nàng là một lớp cỏ mềm mại, có màu sắc nhạt nhưng lại vô cùng sống động, như thể nó đang tự sinh trưởng trong không gian này. Thậm chí, một dòng suối trong vắt chảy qua, ánh sáng phản chiếu từ dòng nước lấp lánh như những viên ngọc trai.
Đột nhiên, trong không gian này xuất hiện một hình bóng mờ ảo, từ từ hình thành thành một hình người. Người này mặc một bộ trang phục cổ xưa, tóc dài, gương mặt thanh thoát nhưng toát lên một sự uy nghiêm. Đây chính là "hình ảnh" của thanh Nguyệt Tâm Kiếm trong không gian riêng của nó.
Người đó nhìn Yên Nhiên Tuyết bằng ánh mắt đầy kỳ lạ, như thể đang đánh giá nàng. Đôi mắt của ông ta không hề có biểu cảm, nhưng lại khiến nàng cảm thấy một cảm giác đặc biệt, như thể ông ta có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ và cảm xúc của nàng.
"Là... thanh kiếm sao?" Yên Nhiên Tuyết nghĩ thầm, kinh ngạc.
Ánh sáng từ thanh kiếm xung quanh nàng lúc này dường như cũng trở nên dịu dàng hơn, không còn cảm giác lạnh lẽo mà thay vào đó là sự ấm áp, như thể thanh kiếm đang chào đón nàng. Hệ thống trong đầu nàng vẫn không ngừng đưa ra những câu hỏi: "Ký chủ à, chuyện gì đang xảy ra thế? Thanh kiếm này mà cũng có linh hồn sao?"
Yên Nhiên Tuyết chỉ có thể gật đầu, cảm giác mọi thứ xung quanh đang bắt đầu có sự sống riêng của nó. Đó không chỉ là một thanh kiếm, mà có vẻ như là một bảo vật, một vũ khí có linh tính và sức mạnh riêng biệt.
Hình bóng trước mặt nàng nhẹ nhàng bước tới, không hề phát ra tiếng động, như một làn gió thoảng qua. Hắn ta nhìn nàng một lúc rồi lên tiếng, giọng nói vang vọng trong không gian kỳ bí này:
"Ngươi... có phải là người đã kế thừa khí vận của ta không?"
Yên Nhiên Tuyết sững sờ, không hiểu câu hỏi này có ý gì, nhưng cảm giác rằng thanh kiếm này là một bảo vật có mối liên kết đặc biệt với nàng, một cảm giác rất khác biệt. Và lúc đó, nàng cũng nhận ra rằng nàng không chỉ vừa nhặt được một thanh kiếm cũ kỹ, mà có thể đã chạm vào một bí mật lớn lao hơn rất nhiều.
Ngay lúc đó, một luồng năng lượng mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể nàng, như thể thanh kiếm muốn nàng cảm nhận sức mạnh của nó, sự kết nối đã bắt đầu. Nhưng ngoài sự kỳ diệu này, nàng vẫn không thể hiểu hết những gì đang xảy ra.
Bản thân hệ thống cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ im lặng, chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ này.
Hình bóng trước mặt Yên Nhiên Tuyết, người mà nàng vẫn chưa rõ là ai, lặng lẽ quan sát nàng một lúc. Trong không gian kỳ lạ này, hắn ta không hề di chuyển, như thể hắn chính là phần linh hồn của thanh kiếm vậy. Khi ánh sáng dịu dàng từ Nguyệt Tâm Kiếm bao quanh thân thể nàng, hắn ta bắt đầu cất giọng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực vang lên trong không gian.
"Người có thể gọi ta là linh hồn của Nguyệt Tâm Kiếm," hắn ta bắt đầu, giọng nói thấm đẫm nỗi buồn và những ký ức xa xôi. "Ta vốn không phải là một thanh kiếm thông thường. Ta được rèn nên từ vật liệu cực kỳ hiếm có, được dùng bởi một cao nhân huyền bí mà suốt ngàn năm qua ta vẫn không thể nào quên."
Yên Nhiên Tuyết lặng lẽ lắng nghe, cảm giác rằng thanh kiếm này không đơn giản như những vật phẩm bình thường, mà mang trong mình một câu chuyện dài.
"Nguyệt Tâm Kiếm được tạo ra vào thời kỳ huy hoàng của một triều đại cổ xưa, một triều đại đã chìm vào trong bóng tối, bị quên lãng bởi thời gian. Người thợ rèn đầu tiên đã dùng ba loại vật liệu đặc biệt để tạo ra ta: thép ngọc, tinh hoa của một ngôi sao đã tắt, và một ít máu của một linh thú cực kỳ hiếm có. Ba thành phần này khi hòa quyện lại, tạo thành một thanh kiếm không chỉ có sự sắc bén vô song, mà còn có thể mang trong mình linh hồn của những người sử dụng, chia sẻ sức mạnh của họ."
Hắn dừng lại một chút, như thể đang nhớ về những ngày tháng đã qua, rồi tiếp tục:
"Nhưng... như tất cả mọi vật phẩm có linh tính, ta cũng phải chịu sự thay đổi của thời gian. Ta đã từng được sử dụng bởi nhiều người, nhưng vì sự cám dỗ của sức mạnh, nhiều chủ nhân của ta đã không thể kiểm soát được sức mạnh mà ta mang lại, và cuối cùng, họ đã bị hủy diệt. Những ký ức về họ vẫn còn in đậm trong ta, nhưng giờ đây, ta đã bị vứt bỏ, bị quên lãng dưới đáy sông... cho đến khi người đến."
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự tiếc nuối, như thể thanh kiếm đang nhớ lại những chủ nhân cũ của mình, những người đã không thể giữ vững được quyền lực mà thanh kiếm mang lại. Hắn dừng lại một chút để quan sát phản ứng của Yên Nhiên Tuyết, rồi lại nói tiếp.
"Người có thể không hiểu hết những gì ta vừa nói, nhưng ta muốn nói rằng, không phải ai cũng có thể sử dụng ta mà không bị hủy hoại. Nhưng người, dù sao cũng đã được ta lựa chọn. Máu của người đã đánh thức ta, và ta cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong người. Nếu người đủ kiên trì và có thể vượt qua những thử thách, ta sẽ giúp đỡ người."
Hắn ta mỉm cười nhẹ, dù không có nét mặt rõ ràng, nhưng sự ấm áp từ ánh sáng của Nguyệt Tâm Kiếm khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy một chút an tâm.
"Nguyệt Tâm Kiếm không chỉ là vũ khí, ta chính là người bạn đồng hành của người. Ta có thể giúp người mạnh lên, nhưng cũng có thế làm hại nếu người không hiếu được cách sử dụng sức mạnh của ta. Đừng chỉ nhìn vào vẻ ngoài của ta, người cần hiểu rõ nguồn gốc và sự nguy hiểm tiềm ẩn bên trong."
Giọng nói của hắn vang lên như một lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.
Yên Nhiên Tuyết không thể không cảm thấy sự kỳ lạ trong lời nói của hắn. Thanh kiếm này không chỉ là một món vũ khí đơn giản mà là một phần của một câu chuyện sâu sắc hơn rất nhiều, một câu chuyện liên quan đến sự tồn tại và sự hủy diệt, sự lựa chọn và sự hy sinh. Nàng nhận ra rằng, chính mình đã không chỉ nhặt được một thanh kiếm cổ mà là một di sản của một thời đại đã bị lãng quên, với một linh hồn sống động đang chờ đợi sự lựa chọn của mình.
Hệ thống trong đầu nàng vẫn im lặng, có vẻ như không thể hiểu hết những gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám lên tiếng. Cảm giác rằng mình đang chứng kiến một sự kiện có tính chất lịch sử nào đó khiến nó chỉ có thể
lang yen quan sat.
"Người cần phải hiểu rằng thanh kiếm này sẽ đồng hành cùng người trong những chuyến đi sắp tới. Nhưng khi người sử dụng ta, người sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách và nguy hiểm hơn nữa. Ta sẽ không giúp đỡ dễ dàng, ta sẽ chỉ giúp những ai xứng đáng. Người có thể vượt qua những thử thách đó không?"
Hắn ta nhìn Yên Nhiên Tuyết, một ánh sáng nhạt xuất hiện trong mắt, chờ đợi câu trả lời của nàng.