Lần nữa thấy Thiên Vân ánh mắt bất thiện, lúc này Hà Thanh Sơn mới thôi không cợt nhả, nói. "Vân huynh đã bước vào Phân Chi cảnh hậu kỳ rồi nha, xem ra tốc độ tu luyện cũng không thấp. Huynh có lòng tin đoạt được mười vị trí đầu sao?"
"Mười vị trí đầu sao mà khó, ta cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà thôi". Thiên Vân tuy rằng có nắm chắc, chỉ là hiện tại cũng không dám lộ ra ý định thực sự.
"Vân huynh cũng đừng khiêm tốn, huynh có thể an toàn từ Dược Vương Động đi ra, nói rõ bản lĩnh của huynh không kém a". Hà Thanh Sơn một bộ sớm biết, cười nói.
Việc Thiên Vân có thể bình yên từ bí cảnh đi ra, cũng không phải điều bí mật, Hà Thanh Sơn biết cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là kẻ này nụ cười rất thần bí, một bộ cái gì cũng biết, không khỏi khiến Thiên Vân có chút khó hiểu.
"Hà huynh cớ sao lại nói vậy, ta như thế nào, chẳng nhẽ huynh còn hiểu hơn ta hay sao?" Thiên Vân nhíu mày nói.
"Ta trước nay nhìn người chưa bao giờ sai, ta có lòng tin Vân huynh sẽ không phải vật trong ao. Sớm muộn cũng có ngày huynh nổi danh, mà ngày đó đã sắp đến". Hà Thanh Sơn chắc nịch nói.
Thiên Vân cũng lười nói chuyện với tên này, chắp tay chào một tiếng, tính đi trở về trong phòng, đúng lúc này mí mắt hắn nhảy lên, nhìn về phía xa.
Hà Thanh Sơn cũng đang tính trở về đội ngũ, thấy Thiên Vân có biểu hiện lạ, bèn dùng thần thức kiểm tra một chút. Có điều thần thức của hắn rất yếu, phải mất một lúc hắn mới phát hiện ra, phía trên biển mây có một cự đại lâu thuyền đang bồng bềnh trôi đi.
Hà Thanh Sơn kinh hãi nhìn về phía Thiên Vân, nội tâm không khỏi máy động. "Ta nhìn người quả thực không sai, kẻ này thần thức quá mạnh, chỉ sợ cùng Phong Thân Cảnh hậu kỳ không yếu hơn chút gì đi"
Kì thực Hà Thanh Sơn nào biết, thần thức của Thiên Vân đã chạm ngưỡng Phong Thân Cảnh viên mãn từ lâu, có thể nói từ trước tới nay chưa ai làm được. Tất nhiên đó là trên cơ sở người tu hành, về phần những kẻ thân mang dị bẩm, vậy không thể tính.
Dương Cầm Hổ lúc này cũng đã có phát hiện, vội vàng thả chậm tốc độ. Nghiêm Trấn, Vân Hà rất nhanh lao ra ngoài, nhìn về biển mây phía trước.
Đội ngũ Hoả Vân phái đang đi phía trước cũng dừng lại, mấy đạo độn quang lập tức bay ra.
"Tại hạ Nghiêm Trấn, Lạc Diệp Tiên Tông, không biết chư vị đạo hữu là?" Nghiêm Trấn linh lực quán trú vào giọng nói, thanh âm hắn lập tức vang vọng, biển mây cũng bị giọng nói của y thổi tan.
Biển mây tan tác, cảnh vật phía trước lập tức hiện ra.
Đập vào mắt đám người là một cự đại lâu thuyền. Thuyền này vô cùng to lớn, xung quanh còn có vòng sáng màu tím che đây. Nhìn từ xa, chẳng khác nào một con quái vật màu tím đang cuộn mình ngủ say.
Hoàng Tôn Thiên thấy Nghiêm Trấn mở lời, cũng không chịu yếu thế, ánh mắt chằm chằm nhìn lâu thuyền mà nói. "Chư vị là người phương nào, sao không ra mặt nói chuyện một YMYm6 chút?"
"Các vị đạo hữu không nên hiểu lầm, Thiên Quỳnh Cung chúng ta chỉ dừng ở đây chờ một người mà thôi". Vòng sáng màu tím tản đi, lâu thuyền hiện rõ trong mắt mọi người. Chỉ thấy thuyền có bốn tầng, to lớn khí phái. Trên đỉnh lâu thuyền có 10 người đứng thành hàng, người vừa nói chuyện là một nữ tử. Nàng này đẹp khuynh quốc khuynh thành, tu vi sâu như biển, vậy mà cùng Phong Thân cảnh hậu kỳ không khác. Lại chẳng phải Thiên Quỳnh Cung thánh nữ Tố Ngưng đây sao?
Thần niệm của Thiên Vân vốn bị màn sáng màu tím chặn lại, căn bản không thể nhìn rõ bên trong có gì. Lúc này nhận ra là Thiên Quỳnh cung, vẻ mặt không khỏi mang theo nụ cười. Lần trước chia tay, Tố Ngưng còn chưa có đột phá Kim Đan nha, mấy năm không thấy, nàng này vậy mà đã tu luyện tới Kim Đan hậu kỳ. Thiên Vân thấy nàng biến đổi lớn như vậy, khoé miệng không khỏi giật giật, thầm hô. "Khí vận chi tử, quả thực nghịch thiên"
"Thì ra là Tố Ngưng cô nương, không biết cô nương đợi người nào?" Vân Hà tông chủ thấy không phải ma tu, lúc này mới chắp tay hỏi. Có điều khi nhìn thấy dung mạo của Tố Ngưng, lòng nàng cũng hơi lạnh một ít. Không phải vì nàng này là nghịch tu, mà vì Tố Ngưng quá đẹp. Có lẽ bởi vì nàng đã là Kim Đan cảnh, dung mạo càng trở nên xinh đẹp. Lúc này dùng hai từ hoàn mĩ để miêu tả, cũng không có cái gì để phản bác.
Không chỉ nàng, ngay cả Nguyên Phụng, Nam Cung Tố Tố, những nữ tu khác cũng là như vậy. Ánh mắt các nàng nhìn về Tố Ngưng, hiển nhiên không giống đám nam tu nhìn nàng.
Con người vốn là như vậy, dù nhiều hay ít, sự đố kị vẫn là có. Chẳng qua bọn họ rất nhanh liền xua tan cảm giác ấy ra khỏi đầu, các nàng cũng rất xinh đẹp, không cần vì việc này mà sinh ra ác cảm.
"Vân lang, chúng ta cùng đồng hành, thế nào?" Tố Ngưng gật đầu với tất cả mọi người, sau đó hướng Thiên Vân hỏi.
Hai từ Vân lang vừa ra, Thiên Vân có thể cảm nhận rõ hơn chục đạo ánh mắt hướng mình nhìn tới. Những ánh mắt này có cừu hận, có khó tin, cũng có thưởng thức, đủ loại tâm tình, vô cùng phức tạp.
"Vân huynh, ngươi đừng nói với ta, đạo lữ của ngươi chính là nàng nha". Hà Thanh Sơn vẻ mặt khó tin, bật thốt nói.
Hà Thanh Sơn cái miệng rất lớn, đoàn người nghe vào tai, chỉ cảm thấy một trận kinh hãi. Nhất là khi ánh mắt của Vân Hà cùng Cung Tố Tố nhìn tới, Thiên Vân chỉ thấy một trận kim đâm, khó chịu không thôi.
"Thanh Sơn huynh, cái miệng của ngươi có thể hay không giữ bí mật một chút". Thiên Vân cười mắng.
Hắn cũng không mở miệng giải thích, chỉ hướng mấy người Lạc Diệp Tiên Tông nói. "Ta sẽ đi cùng Thiên Quỳnh Cung tiến về Hoàng Sa đảo, mọi người không cần lo lắng"
Nói xong hắn bước ra một bước. Bước chân này cự li rất nhỏ, chỉ khoảng một thốn. Thế nhưng chỉ chớp một cái, hắn đã đi tới bên cạnh Tố Ngưng, cả hai nhìn nhau cười một cái, lâu thuyền theo đó khởi động, lập tức rời đi.
"Đây là độn thuật gì?" Hoàng Tôn Thiên kinh hãi nhìn về Nghiêm Trấn hỏi.
"Không biết, chỉ là ta nhận ra được, trong độn thuật này có ẩn chứa trận pháp chi đạo. Tên này là đệ tử của Lý mạch chủ, hiển nhiên đã dung hợp trận pháp vào độn thuật". Nghiêm Trấn trả lời, khoé mắt thỉnh thoảng nhìn về Vân Hà một chút, thấy nàng này hơi khẽ thở dài, trong lòng y không khỏi vui vẻ. Nói thật, Nghiêm Trấn tuy rằng có nắm chắc theo đuổi Vân Hà, chẳng qua trước mặt hắn có Thiên Vân ngáng đường. Kẻ này dung mạo quá mức yêu nghiệt, cho dù hắn tự tin, cũng không thể hoàn toàn nắm chắc. Giờ thì tốt, kẻ địch không muốn cùng hắn tranh, hắn còn không thể thu được người thương vào tay, vậy cũng quá phế vật rồi.
Hoàng Tôn Thiên nghe thế cũng gật đầu, tâm tư của hắn cùng Nghiêm Trấn không khác. Những ngày này hắn cũng nghe không ít phong thanh, có điều vì ngại mặt mũi cũng đành nén giận. Lúc này Thiên Vân đã tỏ rõ thái độ, Nam Cung Tố Tố dù sao cũng là thánh nữ, không thể mặt dày làm tiểu tam đi.
Ai cũng mang trong mình tâm tư, chẳng qua có thể nắm chắc cơ hội hay không, vẫn cần phải cố gắng.
"Cái này! Vân huynh dùng phương thức này để nổi danh a. Vậy mà dám nói không ôm đùi, kẻ này lời nói cùng hành động, cũng quá bất nhất rồi". Hà Thanh Sơn nhìn lâu thuyền đi xa, miệng lẩm bẩm.
Trên lâu thuyền màu tím Thiên Vân cùng Tố Ngưng sóng vai mà đứng, bên cạnh còn có tám vị đệ tử Thiên Quỳnh Cung.
"Giới thiệu với các ngươi, đây sẽ là tương lai của ta đạo lữ Thiên Vân". Tố Ngưng khuôn mặt tươi cười, lôi kéo Thiên Vân hướng về đồng môn sư đệ, sư muội giới thiệu.
Thiên Quỳnh Cung phần lớn là nữ, nam tu rất ít. Chính vì thế, môn phải này không có thánh tử, chỉ lập thánh nữ mà thôi. Bởi vì địa vị cao siêu, lời nói của Tố Ngưng sẽ không ai dám phàn nàn. Đám người nghe Tố Ngưng giới thiệu, lúc này vội ôm quyền hướng Thiên Vân nói lời khách sáo.
"Chào Thiên Vân sư huynh!"
"Ra mắt sư huynh"
"Sư huynh thật đẹp, thánh nữ quả thực có con mắt nhìn người"
...
Vô số lời khách sáo cùng tán dương hướng Thiên Vân mà tới.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ