Lửa lớn ngợp trời, sức nóng làm người ta hít thở không thông. Thiên Vân vừa tính động, lại giật mình phát hiện, thế mà bản thân không thể nào thi triển độn thuật. Hắn nghi hoặc đem thần niệm điều tra xung quanh một vòng.
Chỉ thấy bốn phía lôi đài, không biết từ bao giờ đã xuất hiện bốn viên đá cuội. Nói là đá cuội cũng không đúng. Bốn viên đá này rất giàu năng lượng, hiển nhiên không phải là phàm tục đồ vật. Bốn viên đá này liên tục toả ra lực lượng phong cấm, khiến Thiên Vân không thể sử dụng độn thuật.
Thế mới biết, Hoàng Tôn Thiên không những mạnh mẽ, vậy mà còn là một thiên tài trận đạo. Chỉ dùng bốn viên đá bày trận, lại vô thanh vô tức qua mắt Thiên Vân, cảnh giới bực này, có lẽ đã chạm ngưỡng cao cấp trận sư rồi.
"Nghĩ không ra, ở nơi này ngoài ta, Tôn Thiên huynh cũng là một cao thủ trận đạo". Thiên Vân biết trận pháp này sẽ không đơn giản như thế, muốn toàn bộ phá giải, cũng cần có thời gian. Hiện tại Bỉ Ngạn Phần Thiên đã thành hình, ầm ầm lao xuống, hắn buộc phải làm ra ứng đối trước.
"Tương Tư". Thiên Vân niệm khẽ, lưỡi đao hướng lên trời chém ra một cái.
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp theo lưỡi đao bước ra. Bóng hình không thể so với Tố Ngưng, với Vân Hà đẹp bao nhiêu. Bóng hình ấy chỉ là trong trí nhớ của Thiên Vân một đoạn hồi ức. Bóng hình xinh đẹp này, chẳng phải Ngưng Hương, còn ai.
Bóng hình ấy tay cầm đao, hướng lên trời nỉ non ngâm một câu. "Trở về đi"
Theo sau câu nói, nàng vung tay chém ra một đao. Đao chạm vào đoá hoa, đoá hoa liền bay ngược, lấy tốc độ cực nhanh thẳng hướng Hoàng Tôn Thiên mà đi.
"Đây là cái gì đao pháp? Tại sao lại có thể bắn ngược thần thông? Người này mới chỉ Phân Chi cảnh hậu kỳ thôi a, tại sao có thể ngộ ra loại đao pháp khủng bố như vậy?" Trên khán đài, đám người thất thanh hô to, có chút không thể tin vào mắt mình.
"Ồ! Ảo diệu bực hz9S2 này, quả thật một tu dĩ Phân Chi cảnh có nằm mơ cũng không thể làm ra a. Thiên Tùng Tử, kẻ này chỉ sợ không giống ngươi nói, tư chất thấp kém như vậy nha". Tàng Kiếm Lão Nhân đứng trên cao quan sát, thấy Thiên Vân chém ra một đao, lập tức hướng Thiên Tùng Tử hỏi.
"Ta cũng nào biết, kẻ này từ trước tới nay tốc độ tu luyện không ra làm sao. Có điều, thực lực của y đúng là rất kinh khủng. Vượt một cái đại cảnh giới chém giết, trước giờ cũng không phải chưa từng phát sinh. Có điều tên này coi việc vượt cấp như ăn cơm uống nước, quả thật có chút dọa người". Thiên Tùng Tử cười khổ nói.
Trên khán đài đám người quan chiến đã là kinh hãi thất thanh, Hoàng Tôn Thiên càng không cần nói. Y cố ý khống chế lại thần thông, có điều đoá bỉ ngạn hoa dường như đã mất đi liên kết với y, cứ như vậy ầm ầm lao tới.
Hoàng Tôn Thiên chỉ có thể cắn răng, hướng về đoá bỉ ngạn hoa điểm ra một chỉ.
"Nghiệp Hoả Hồng Liên"
Một đoá hoa sen theo chỉ tay lập tức thành hình, lấy tốc độ cực nhanh lao xuống. Hai đoá hoa chớp mắt đã va vào nhau.
Oành...
Chỉ nghe oành một tiếng, ngập trời sóng nhiệt, phần thiên nấu biển, rợp cả khoảng không chỉ thấy đỏ rực một màu lửa.
Hoàng Tôn Thiên đang muốn xuất ra thần thông khác, đúng lúc này lông tóc y dựng ngược, cảm giác sau lưng có một con mãnh thú muốn đem thân thể y xé toang.
Hoàng Tôn Thiên dù sao cũng là thánh tử, kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên không kém. Y vội vàng vận khởi pháp lực quán trú vào nội giáp trên thân.
Phừng...
Bên ngoài, Hoàng Tôn Thiên được một tầng hoả diễm bao lấy, trên thân cũng xuất hiện một tầng giáp trụ màu đỏ.
Đúng lúc này, một thanh đao màu đen đã tìm tới, không chút ngần ngại chém vào tầng giáp trụ kia.
Ầm...
Thân thể Hoàng Tôn Thiên bị lực lượng khủng bố ẩn chứa trên đao đánh cho bay ngược, chật vật rơi xuống đất. Có điều y bị thương không nặng, áo giáp kia đã cản lại phần lớn thương tổn. Chỉ thấy, áo giáp kia có tới 42 đạo phù văn lập loè. Nơi bị đao chém trúng bị rách một đường, có điều rất nhanh liền được phù văn chữa lành.
"Phòng ngự pháp bảo". Thiên Văn lẩm bẩm nói một câu, ánh mắt vẫn bình thản nhìn về phía Hoàng Tôn Thiên.
Hoàng Tôn Thiên chật vật đứng lên, quét một chút xung quanh. Chỉ thấy bốn góc lôi đài có mấy viên đá, mấy lá phù bị phá thành mảnh nhỏ. Lại hướng về trung tâm lôi đài nhìn một chút, chỉ thấy nơi đó có một vết mực nước bị người dùng pháp lực tẩy đi.
"Nghe nói Vân huynh mới chỉ tu luyện trận pháp không lâu, thế mà thành tựu của huynh đài lại khủng bố như vậy". Hoàng Tôn Thiên ho ra một búng máu, cười khổ nói.
"Cũng chỉ là ăn may mà thôi, ta so với huynh, vẫn còn kém rất nhiều". Thiên Vân khiêm tốn trả lời.
"Vân huynh quả thực mạnh không hợp lẽ thường, đã thế ta cũng không cần phải ẩn tàng làm gì nữa". Hoàng Tôn Thiên ngưng trọng nói. Nói xong y liền vỗ vào ngực một cái, từ trong miệng y, một thanh phi đao bay ra.
Thiên Vân ngưng thần nhìn kĩ. Đao này có 52 đạo phù văn, khí tức toả ra kinh khủng cực kỳ. Hắn biến sắc, lập tức muốn làm ra phản ứng.
Có điều hắn đã chậm, Hoàng Tôn Thiên cắn chót lưỡi, phun ra một giọt tiên huyết. Tiên huyết nhuộm đỏ thanh đao, khí tức bỗng dưng mạnh hơn không ít.
Ong...
Một tiếng réo rắt ngân vang, phi đao bùng cháy, lấy tốc độ ngang với Thuấn Di đâm thẳng vào ngực Thiên Vân, căn bản là cản không được.
Phập...
Ngực Thiên Vân bị đao đâm trúng, một ngọn lửa đỏ lập tức cháy lên, thiêu đốt toàn thân máu huyết của hắn.
Hoàng Tôn Thiên mỉm cười, đao này chính là át chủ bài của hắn, trước nay chưa từng thất bại qua, lần này cũng là như thế.
Có điều đúng lúc này dị biến phát sinh, thân hình Thiên Vân bỗng dưng bốc cháy, chớp mắt đã bị phi đao nuốt trọn.
Hoàng Tôn Thiên vẻ mặt ngẩn ra, chợt thấy trên cổ mình lạnh buốt, không biết từ lúc nào đã có một thanh đao kề lên.
Hoàng Tôn Thiên hai mắt nhòe đi, chớp mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiên Vân đã đừng trước người, một tay cầm đao kề vào cổ hắn. Lại nhìn xuống chân, không biết từ lúc nào, y đã dẫm vào một lưỡng nghi trận. Trận này liên tục xoay tròn, khiến người hoa cả mắt.
"Đã nhường". Thiên Vân cũng hướng y chắp tay, thu đao trở về, bước chân bước ra, chớp mắt đã về tới đài quan chiến của Lạc Diệp Tiên Tông.
Trong mắt đám người quan chiến, họ chỉ thấy Hoàng Tôn Thiên hơi ngẩn người, vậy mà dùng pháp bảo bản mệnh, phóng thẳng lên không trung mặc dù nơi đó trống rỗng chẳng có thứ gì. Họ nhìn không thấy ảo ảnh của Thiên Vân, cũng không biết Hoàng Tôn Thiên đã thấy những gì. Đến khi Hoàng Tôn Thiên bị Thiên Vân gác đao vào cổ, bọn họ vẫn còn mờ mịt không hiểu ra sao.
Trong số những tu sĩ có mặt ở đây, chỉ một ít người hiểu tường trận đấu của Thiên Vân cùng Hoàng Tôn Thiên. Đa số đã từng tìm hiểu trận pháp, hoặc ít nhất bị ảo trận cùng cấm trận vây khốn một lần.
"Nếu có thể bình chọn, vậy ta sẽ bình chọn trận chiến này là trận đấu hay nhất". Minh Hàn Tiên Tử mỉm cười, nhìn Hoàng Tôn Thiên, lại nhìn Thiên Vân, mở miệng nói.
"Hai kẻ này tốc độ bày trận cũng quá nhanh, tuy Hoàng Tôn Thiên mạnh, lại có chút chủ quan một ít. Nếu lúc đó hắn phát hiện một điểm bất thường, có lẽ phần thắng đã thuộc về hắn". Thiên Tùng Tử gật đầu, tấm tắc khen.
"Thiên Tùng Tử! Nếu như Lạc Diệp Tiên Tông ngươi cảm thấy Thiên Vân quá nát, không bằng để hắn tới Hỏa Vân phái tu luyện. Thế nào?" Hỏa Ma Tử tuy rằng hơi thất vọng vì Hoàng Tôn Thiên để thua Thiên Vân, có điều cũng không tỏ ra tức giận. Ngược lại ông ta lại cười, hướng Thiên Tùng Tử hỏi.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ