Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 193: Một phàm gian mà thôi



"Long Đằng Thụ? Khí vận thấp..." Thiên Tùng Tử nghe vậy, lúc này mới giật mình, quay sang nhìn Tàng Kiếm Lão Nhân nghi hoặc hỏi.

Tàng Kiếm Lão Nhân không hiểu ra sao, chỉ biết gật đầu trả lời. "Không sai! Kim Long Thượng Nhân năm đó linh chủng có thể nói cực phẩm, chẳng qua khí vận rất yếu, cùng tên tiểu tử Thiên Vân này, cũng không hơn bao nhiêu đâu"

"Thiên Tùng Tử! Sắc mặt ngươi tại sao lại khó coi như vậy? Phải chăng ngươi biết được gì rồi?" Hỏa Ma Tử thấy Thiên Tùng Tử sắc mặt hơi đổi, vội vàng hỏi.

"Nếu ta nhớ không nhầm, tiểu tử Thiên Vân này, linh chủng cũng là Long Đằng Thụ". Thiên Tùng Tử ánh mắt nghiêm nghị, nhìn ba người còn lại, ngữ trọng tâm trường nói.

Ba người nghe hết câu, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, trong lòng không ngừng đưa ra suy đoán.

"Tàng Kiếm lão ca, năm đó Kim Long Thượng Nhân là người như thế nào? Có mang tiếng xấu, hoặc gây họa hay chăng?" Minh Hàn Tiên Tử trầm ngâm một hồi, lại hướng Tàng Kiếm Lão Nhân mà hỏi.

Tàng Kiếm Lão Nhân chau mày ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói. "Không rõ nữa. Thời thế thay đổi liên tục, những ghi chép về các vị tiền bối đều đã bị thời gian chôn vùi. Ta chỉ biết, Kim Long Tiền Bối sau khi được khí vận gia trì, tu vi cứ thế một đường tiến nhanh. Khi ông ta đột phá Sinh Hoa, có thu thất cả mười vị đệ tử. Mười vị đệ tử này tư chất đều rất kinh khủng, có điều bọn họ người thì mất tích, người lại bị ma môn tiêu diệt. Nghe nói đến khi Kim Long Thượng Nhân rời đi, cũng chỉ còn một vị đệ tử còn sống. Có điều vị đệ tử này điên điên khùng khùng, cũng may là được môn phái cưu mang, nếu không cũng khó mà sống"

Minh Hàn Tiên Tử lông mày hơi chau, cũng không hỏi thêm cái gì, nàng dự định sẽ tự mình tìm hiểu chuyện này.

"Ta thấy chín phần mười kim p0VLv long gia trì có liên quan tới Long Đằng Thụ, nếu như lại tìm thấy người có linh chủng dạng này, không bằng dẫn tới đây kiểm tra một phen". Thiên Tùng Tử mỉm cười, hướng ba người đề nghị.

"Ta cũng đoán vậy, có điều Long Đằng Thụ sao mà khó tìm, so sánh với thiên linh căn, chỉ sợ còn muốn trân quý". Hỏa Ma Tử gật đầu, lại lắc đầu, ông ta cũng muốn thử nghiệm một chút, có điều ông cũng thừa hiểu, loại linh chủng Thiên Vân mang sao mà khó tìm.

"A! Tên tiểu tử này nhanh như vậy đã tỉnh, mau hỏi xem hiện tại hắn thấy thế nào". Tàng Kiếm Lão Nhân vẫn đang chăm chú nhìn mười tên tiểu bối, thấy Thiên Vân có dấu hiệu tỉnh lại, lập tức nói.

Ba người khác nghe vậy liền bỏ qua suy nghĩ trong đầu, quay sang nhìn Thiên Vân.

Thiên Tùng Tử dù sao cũng được coi như trưởng bối, lập tức hướng Thiên Vân đánh vào một đạo pháp lực. Thiên Vân còn đang giãy giụa, được đạo pháp lực gia trì, rất nhanh liền tỉnh lại.

"Tiểu tử, không có việc gì chứ? Biết chúng ta là ai sao?" Thiên Tùng Tử cười hỏi.

Thiên Vân bởi vì dùng thần hồn phong cấm kim long, đầu óc có hơi hỗn loạn một chút, lúc này nghe Thiên Tùng Tử hỏi, lập tức thanh tỉnh lại. Hắn đứng lên, hướng về bốn vị lão tổ cung kính hô. "Vãn bối Thiên Vân, cám ơn các vị tiền bối trợ giúp"

Bốn người nghe vậy thì gật đầu, Thiên Tùng Tử lại hỏi. "Ngươi cũng thật may mắn. Trong mười người có mặt tại đây, duy chỉ có ngươi được kim long gia trì mà thôi"

Thiên Vân vừa nghe Thiên Tùng Tử nói vậy, trái tim không khỏi đập nhanh một chút. Bản thân hắn khí vận bạc nhược, nếu không phải có Tố Ngưng cung cấp một chút, chỉ sợ hiện tại khí vận của hắn vẫn là con số không. Người như hắn, có tư cách gì được kim long gia trì? Nếu kim long này là một kiện đại cơ duyên, vậy nó phải chọn Tố Ngưng gia trì mới đúng, làm sao lại tìm tới hắn kia chứ?

Thiên Vân hiểu, người như hắn sẽ không dễ dàng thu được cơ duyên. Thu được cơ duyên càng đơn giản bao nhiêu, vậy khả năng cao sẽ nguy hiểm bấy nhiêu. Hạ Thi Phệ Linh Kinh chính là một minh chứng rõ ràng nhất. Nếu không phải năm đó hắn tu luyện Bách Luyện Bảo Thể, hiện tại hắn đã là người thiên cổ mất rồi.

Nghĩ thì nghĩ như thế, có điều hiện tại hắn sẽ không dại dột tới mức trục xuất con kim long kia ngay. Nơi này có bốn vị lão tổ nhìn mình chằm chằm, muốn trục xuất, trước tiên phải rời đi nơi này mới được.

Thiên Vân nở nụ cười, hướng bốn người ôm quyền, không có nói thêm cái gì, yên lặng chờ đợi những người khác tỉnh lại.


Ở một nơi nào đó không rõ. Chỉ thấy nơi này hoang sơ cổ lão, âm phong rít gào thổi qua, hoang tàn tiêu điều. Nhìn lên cao, chỉ thấy không gian chìm trong một màu nâu đỏ, mây đen vần vũ. Nếu thị lực đủ tinh, có thể thấy được nơi này vô cùng rộng lớn, tựa như một phiến thiên địa khác, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Đứng trên cao, nhìn về phía trung tâm phiến thiên địa, một tòa thành trì to lớn trải dài tới vô tận. Nơi này không một tu sĩ nào đi vào có thể trở ra. Nơi mà ma môn tu sĩ cùng các ma thần tụ hợp, Vong Đô.

Vong Đô nằm ở nơi nào, câu hỏi này không biết đã làm đau đầu biết bao nhiêu tiên môn tu sĩ. Cho dù phái người trà trộn, hoặc sưu hồn ma môn tu sĩ đều không thể tìm được. Nơi này tựa như một chiều không gian khác, cho dù cùng tồn tại, lại chưa ai có thể phát hiện và truyền ra tin tức, quỷ dị vô cùng.

Ngay lúc này, trong một tòa đại lâu hơn mười tầng cao, sương mù màu đen vờn quanh, chỉ thỉnh thoảng có ảnh lửa bập bùng trong gió. Những ánh lửa này hầu hết có màu xanh, tựa như những ngọn quỷ hỏa đang không ngừng cháy. Vật chứa những đoàn quỷ hỏa này là những chiếc đèn làm từ xương người, đủ kiểu tạo hình.

Trong đại lâu, một bóng hình màu đen đang ngồi xếp bằng. Bóng hình này cao lớn vô cùng, toàn thân cuộn trào từng đám sương khói đen kìn kịt. Thân hình ấy ngồi xếp bằng, không thấy rõ mặt mũi. Tựa như bóng hình này chính là hắc ám vô tận một phần tử, cho dù ngoài kia ánh lửa bập bùng, trước mặt hắn vẫn là màn đêm sâu thẳm.

Thân ảnh này có lẽ sẽ mãi ngồi bất động như thế, nếu không phải từ nơi xa có một đoàn hắc khí đang thật nhanh bay tới.

Thân ảnh kia nhận ra đoàn hắc khí tiến tới, lúc này hai mắt mới mở ra. Hai mắt y vừa mở, ánh sáng từ hai con ngươi phóng ra. Hai đạo ánh sáng ấy tựa như ánh lửa ma trơi, lạnh buốt tâm can, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm bất kỳ kẻ nào tự nhận to gan lớn mật phải tè ra quần.

Trong ánh sáng lập lòe ấy, có thể nhận ra đây là một người đàn ông, tóc dài xõa tung, bết lại như vừa nhúng nước. Mũi, miệng thâm đen, hàm răng nhô cả ra ngoài, làn da tựa như của xác chết, mục rữa hôi thối.

Đạo thân ảnh ấy vươn cánh tay trái, bắt lấy đoàn hắc khí kia. Hắc khí bị bắt lấy, ngưng tụ thành một con ốc biển, lại chẳng phải con ốc mà Yến Nam Thiên dùng để truyền tin đây ư. Đạo thân ảnh cười lên khùng khục, phát ra cái chất giọng khàn đặc khó nghe, tựa như bên trong cuống họng đang bị một vật sắc chặn lại, khiến người nghe không khỏi lạnh gáy.

Sau khi nắm được tình báo, đạo thân ảnh màu đen liền cất cái giọng khàn đặc lên, hướng dưới lầu nói. "U Dạ"

Tiếng nói vừa truyền ra, một bóng hình màu đen khác lập tức xuất hiện. Bóng hình này cùng thường nhân không khác mấy, cả người bao phủ trong một bộ áo choàng đen, chỉ để lộ cặp mắt đỏ như máu.

"U Dạ có mặt". Đạo thân ảnh thứ hai mở miệng đáp, giọng nói của tên này rất bình thường, không hề khàn đặc như người trước.

"Đại Việt xuất hiện một tên thiên kiêu, kẻ này đã giành vị trí thứ nhất trong Long Phụng Tiên Bảng. Ngươi phủ xuống đã được một đoạn thời gian, cũng nên ra ngoài kiếm chút công lao đi thôi. Kẻ này tu vi Phân Chi cảnh hậu kỳ, cùng ngươi không khác biệt. Phân cho ngươi đi giết y, ngươi không có dị nghị gì chứ?" Đạo thân ảnh to lớn ném ra con ốc biển, mở miệng hỏi.

"Ma tôn yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nếu không còn việc gì, vậy ta xin đi trước". U Dạ bắt lấy con ốc biển, đem thần thức đảo qua một chút, lúc này mới ôm quyền chắp tay nói.

"Tốt! Đi đi thôi". Đạo thân ảnh cao lớn gật đầu, phất tay nói.

U Dạ gật đầu một cái, thân ảnh trực tiếp tan đi, không còn vết tích.

"Một phàm gian mà thôi, đợi giải quyết xong nơi này, cũng phải tìm một cái thế giới khác". Đạo thân ảnh cao lớn lẩm bẩm một câu, lại lần nữa khép đôi mắt, bóng tối tiếp tục che phủ.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.