Các vị lão tổ bàn bạc thế nào, đám tiểu bối giống như Thiên Vân, căn bản không hề biết gì cả. Chúng nhân chỉ biết, sắp tới các quốc gia lớn bé trên toàn phiến đại lục này, sẽ có một trận đại thịnh hội. Trận thịnh hội này, tập hợp những tài năng kiệt xuất nhất, những mầm tiên mạnh nhất, cùng nhau tranh một lần đại cơ duyên. Cũng từ đây tìm ra người đứng đầu, gắn kết toàn bộ tu chân giới lại với nhau, cùng chung một mục đích, đối phó đại kiếp sắp đến.
Ngoài việc tìm ra một vị cộng chung đạo tử, những thứ như thứ hạng ban thưởng, quy tắc cử hành thịnh hội ra làm sao, không ai hay biết gì cả.
Hôn lễ đại điển diễn ra bảy ngày liên tiếp, đến ngày thứ tám, đám người lúc này mới lục tục rời đi. Trước nhất chính là đám tán tu, lần này Thiên Quỳnh Cung cũng đủ ra sức, thế mà mở ra truyền tống trận, đưa toàn bộ tới Cô Sơn, từ đây đám tu sĩ có thể trở lại đất liền dễ dàng hơn.
Đám đệ tử các môn các phái cũng chưa vội đi ngay, mà đợi tới ngày hôm sau, cùng trưởng bối nhà mình rời đi.
Tất cả đệ tử Lạc Diệp Tiên Tông đều đã truyền tống tới Cô Sơn, cũng lưu lại chờ đợi Thiên Tùng Tử cùng Nguyên Phụng.
Lúc này, trên một đỉnh núi nhỏ nằm sau sơn môn Thiên Quỳnh Cung. Thiên Tùng Tử, Minh Hàn Tiên Tử cùng hai người Thiên Vân, Nguyên Phụng đang nghiêm trang mà đứng. Trước mắt bốn người là một màn sương mù dày đặc, bên ngoài lôi điện quấn quanh, khí tức hủy diệt phả vào mặt. Nếu tự tiện đụng chạm vào phiến sương mù này, chỉ sợ Nguyên Anh lão tổ cũng phải trả một cái giá đắt.
Thiên Vân ngưng thần nhìn kĩ cấm chế nơi này, vậy mà lấy kiến thức trận pháp của hắn, cũng không thể tìm hiểu quá một thành ảo diệu nơi này. Thiên Vân hít sâu một hơi, hắn đoán rằng, cấm chế nơi này có lẽ là do vị vương tử thứ 20 lưu lại. Với trình độ trận pháp hiện nay, đừng nói là Thiên Vân, chỉ sợ ngay cả U Mộng Tiên Tử cũng khó mà tìm hiểu thấu triệt.
Thấy Thiên Vân IIIUMH đang chăm chú quan sát cấm chế, Minh Hàn Tiên Tử lúc này mới nói. "Tiểu tử! Chớ nên quan sát quá lâu, cấm trận này ẩn chứa sát cơ, nhìn thời gian dài, rất có thể sẽ gây tổn thương tới hai mắt. Đã từng có không ít tiền bối cố gắng tìm hiểu cấm chế này, cuối cùng đều biến thành mù loà. Cho du sau này có đột phá tới Nguyên Anh, cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu. Thậm chí còn lưu lại tổn thương lên Nguyên Anh, đạo thụ nữa đấy"
Thiên Vân nghe Minh Hàn Tiên Tử nói như vậy, khoé miệng không khỏi co quắp một trận, lập tức rời tầm mắt ra chỗ khác, cũng chắp tay nói. "Là Thiên Vân không giữ nổi sự tò mò, cũng may được cô cô nhắc nhở"
"Cũng không có gì lạ, những người si mê trận pháp như các ngươi. Nếu gặp một trận pháp ảo diệu như vậy, lại không gắng sức tìm hiểu một lần, mới có chút lạ đây. Chẳng qua trận pháp này đã nằm ngoài phạm trù tu sĩ bước thứ nhất có thể khám phá, tốt nhất không nên nuôi ý định điều tra". Minh Hàn Tiên Tử cười gật đầu, cũng không quá để ý.
"Tu sĩ bước thứ nhất?" Thiên Vân hơi nghi hoặc.
"Các ngươi thực lực đã rất cao, biết việc này cũng không phải không được. Dù sao trước sau các ngươi cũng sẽ tìm hiểu tới. Trong giới tu chân, bốn cảnh giới Khai Linh, Phân Chi, Phong Thân, Sinh Hoa tạm gọi là bước thứ nhất. Bước này được cổ tu sĩ đặt tên là "Sơ đạp tiên đạo". Tu tới viên mãn Nguyên Anh hoặc Sinh Hoa, cũng chỉ là hoàn thiện bước thứ nhất mà thôi". Thiên Tùng Tử thấy Nguyên Phụng cùng Thiên Vân tỏ vẻ nghi hoặc, liền mở miệng giải thích.
Thiên Vân nghe đến đây, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Hắn tưởng mình kiến thức đã đủ nhiều, không ngờ trong tu chân giới vẫn còn loại thuyết pháp này. Ngay cả Sinh Hoa, Nguyên Anh cũng chỉ là bước thứ nhất, vậy bước thứ hai là những cảnh giới nào?
"Tổ phụ! Nếu theo thuyết pháp của cổ tu sĩ, vậy cảnh giới Tứ Tiết, Hoá Thần sẽ là bước thứ hai rồi đi". Nguyên Phụng tò mò hỏi.
"Không sai, chỉ có điều tên gọi hai con đường khác biệt mà thôi". Thiên Tùng Tử gật đầu trả lời.
"Lão tổ! Hai con đường không biết cụ thể tên gọi là gì? Phía sau còn những cảnh giới nào?" Thiên Vân không khỏi tò mò hỏi.
"Con đường thuận tu bước thứ hai gọi là Thiên Địa chi tu. Con đường nghịch tu, được gọi là Nghịch Mệnh chi tu". Thiên Tùng Tử mở miệng đáp.
"Thiên Địa chi tu?" Thiên Vân không khỏi lẩm bẩm, lại nhớ tới hai vầng mặt trăng cùng mặt trời, đôi mắt Thiên Vân không khỏi sáng ngời. "Cảm ngộ thiên địa, đem bản thân hoá thành một phiến không gian khác. Vậy cảnh giới sau khi xuất hiện đạo quả, tên gọi là gì?"
"Con đường thuận tu ngoài cảnh giới Tứ Tiết, những cảnh giới tiếp theo không ai biết rõ. Năm đó vị vương tử thứ 20 kì tài ngút trời, tìm cách né tránh thiên địa khu trục, đạp vào cảnh giới sau Tứ Tiết, ngài đặt tên là Nguyệt Mệnh". Thiên Tùng Tử có chút không chắc chắn nói.
"Nguyệt Mệnh. Vậy cảnh giới tiếp theo, phải chăng xưng Nhật Mệnh?" Thiên Vân trong lòng bắt đầu tự cân nhắc.
Minh Hàn Tiên Tử gật đầu, lại buồn bã nói. "Thuận tu cũng đủ may mắn, có một kì tài ngút trời như vương tử mở đường. Nghịch tu lại khác, bước vào Hoá Thần liền bị thiên địa trục xuất, cảnh giới tiếp theo là cái gì, không ai hay biết"
Thiên Vân nghe vậy, mí mắt không khỏi nhảy lên. Bên trong bàn cờ, hắn đã từng gặp qua người bước vào cảnh giới tiếp theo. Tu sĩ bước vào cảnh giới sau Hoá Thần, thần hồn thuế biến, vững chắc vô cùng, có thể xông qua cả không gian loạn lưu. Cảnh giới này xưng là Luyện Hư kỳ. Những cảnh giới phía sau, Thiên Vân chưa từng gặp người nào bước vào. Dù sao không phải ai cũng có thể bảo trì tâm trí, bình thản vượt qua cám dỗ của đan dược, pháp bảo cũng như công pháp trong Bách Bảo Lâu.
"Tốt rồi! Các ngươi muốn biết cái gì, chúng ta cũng đã giải đáp tốt. Hiện tại đã đến lúc tiến vào tế bái miếu Long Quân. Hai ngươi cũng đừng quá khẩn trương, trước nay rất ít người có thể thu được cơ duyên từ việc tế bái. Các ngươi không đạt được cơ duyên, cũng không phải việc gì quá mức khó hiểu". Minh Hàn Tiên Tử hướng hai người Thiên Vân, Nguyên Phụng cười nói.
Sau khi trấn an hai người, lúc này nàng mới xuất ra một mặt lệnh bài, pháp lực tuôn vào, vung tay ném vào bên trong sương mù.
Lệnh bài vừa tiến vào sương khói, lập tức toả ra ánh sáng trắng. Ánh sáng mạnh tới nỗi, cảnh vật bên trong cho dù đã bị sương khói che phủ, bên ngoài vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một ít khung cảnh.
Thiên Vân thấy được một ngôi miếu tầm hơn 30 mét vuông, thấy một ít cây cối lay động, cũng thấy một vài bóng người có quỳ, có đứng.
Còn không đợi Thiên Vân nhìn rõ, đúng lúc này mặt lệnh bài bỗng dưng biến đổi. Ánh sáng tắt đi, thay vào đó lại biến thành một cái hắc động. Hắc động này lực hút cũng thật cường đại, sương khói cùng lôi điện chớp mắt đã bị nó hút đi sạch sẽ. Ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một ngôi miếu. Bên ngoài chạm khắc không ít dị thú cùng linh cầm.
Bên trên tường vây ngói đỏ, tiên khí lượn lờ, so sánh với tổ miếu trong đất liền, lại không hề thua kém.
"Lập tức đi vào, các ngươi chỉ có nửa canh giờ. Sau khi hết thời gian, nếu không trở ra đừng nói là các ngươi, Sinh Hoa, Nguyên Anh cũng sẽ bị sương mù cùng lôi điện giảo sát". Minh Hàn Tiên Tử mở miệng thúc giục, cũng cảnh báo một phen.
Hai người Thiên Vân nghe vậy, không nói hai lời phi thân đi vào. Chớp mắt đã đi tới cửa miếu, còn chưa kịp nhìn rõ trước sau, bên trong liền xuất hiện lực hút, đem hai người cuốn vào.
Thiên Tùng Tử thấy hai tên tiểu bối nhập miếu, miệng nở một nụ cười, trong lòng không khỏi thầm cầu nguyện, cả hai sẽ đạt được một ít thu hoạch.
Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, lúc tầm mắt trở lại bình thường, đã thấy mình xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Trước mắt Thiên Vân làm gì có miếu thờ, cũng chẳng thấy ban bệ gì cả, mà là một thôn xóm nhỏ.
"Một viên đá nhỏ, hai viên đá nhỏ, tám viên đá nhỏ mười sáu viên đá nhỏ..." Đầu thôn một toán trẻ con đang cùng chơi xếp đá, mỗi đứa mang một ít, thay nhau gom vào một cái hũ lớn. Thiên Vân nhìn qua, tất cả có 9 đứa, mỗi ba đứa chia làm một tổ, liên tục đếm đá.
"Thập Nhất ca, tại sao mỗi lần đếm đá ta lại không đếm từ một tới một trăm. Cứ đếm gấp đôi như vậy, ta cảm thấy rất phiền nha". Một đứa trẻ mặt mũi lem nhem, hướng một đứa trẻ khác hỏi.
"Ta nào biết a, Sùng Vương dạy ta chơi trò này, ta cũng chỉ dạy lại cho các ngươi mà thôi". Đứa trẻ gọi Thập Nhất mở miệng đáp.
Thiên Vân mỉm cười nhìn lũ trẻ, rảo bước đi tới. "Các bạn nhỏ, cho thúc thúc hỏi một chút, ta muốn tới miếu Long Quân, không biết phải đi hướng nào?"
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm