Giải quyết chuyện của muội muội xong, Thiên Vân cùng Tố Ngưng liền trở về nơi ở của mình. Trực tiếp phi thân lên tòa lâu cao nhất, lặng yên đứng trước lan can, nhìn ra mặt biển xa xa. Bởi vì đã được cải tạo qua, lại được Thiên Vân bố trí một tòa đại trận, nơi này cũng không xuất hiện gió lớn, chỉ thỉnh thoảng có một chút gió nhẹ thổi tới mà thôi.
Thiên Tùng Tử sau khi tập trung toàn bộ đệ tử Lạc Diệp Tiên Tông lại, cũng truyền âm với Thiên Vân một chút, xuất ra cự kiếm, trực tiếp rời đi. Từ nay về sau, Cô Sơn đảo chỉ còn ba người ở lại mà thôi.
Hôn lễ đại điển qua đi, cũng thu xếp tất cả không sai biệt lắm. Phu thê Thiên Vân bắt đầu đóng cửa bế quan, trầm mê trong song tu gần một tháng thời gian, hai người mới tách nhau ra, riêng phần mình tự lĩnh ngộ. Trải qua lần song tu dài như vậy, có điều tu vi Thiên Vân cũng chỉ bước tới đỉnh Phân Chi cảnh tám tầng mà thôi. Chẳng qua, tốc độ như vậy đã không khác gì ngồi tên lửa là mấy, so với ngâm mình trong Vạn Pháp Trì, có lẽ chỉ thua một chút.
Tố Ngưng chủ tu Bách Mị Trường Sinh Công, tốc độ đột phá càng là khủng bố. Với tu vi Kim Đan kỳ tám tầng, nàng thế mà đã đột phá tới tầng thứ chín, cách viên mãn cũng KaTE6 không xa bao nhiêu.
Thiên Vân chứng kiến tốc độ đột phá của đạo lữ, mồ hôi không khỏi tuôn như mưa, thầm nghĩ. "Cứ chiếu theo cái đà này, chỉ sợ nàng tiến tới Nguyên Anh ta còn chưa đột phá Phân Chi cảnh viên mãn"
Càng là như vậy, ý định ra ngoài lịch luyện của Thiên Vân càng tăng cao. Đối với hắn, ngoài việc giết ma tu, hấp thu linh tính ra, hiện tại không còn phương pháp nào đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn nữa.
Một tháng này, Thiên Vân cũng đã truyền thụ cho Tố Ngưng một cái phất tay kia. Cuối cùng cũng lấy cho nó một cái tên "Yên Diệt"
Tố Ngưng ngộ tính có thể nói siêu quần bạt tụy, tuy không thể giống như Thiên Vân, tùy tâm khống chế thần thông này. Có điều mười thành đạo vận, nàng cũng đã nắm chắc được bảy thành. Với tu vi Kim Đan hậu kỳ, một khi nàng sử dụng Yên Diệt, chỉ sợ ngay cả Nguyên Anh Kỳ cũng chống đỡ không được.
Thiên Vân cũng chỉ dạy nàng một ít cơ sở mà thôi, chưa từng đem tất cả ra dạy nàng. Dù sao Yên Diệt không phải thần thông, mà là đạo pháp. Nếu đem toàn bộ ra dạy, chỉ sợ nàng sẽ nghi ngờ. Một tu sĩ Phân Chi cảnh, có thể sáng tạo thần thông đã là rất ngưu bức rồi. Nếu ngươi nói ngươi đã sáng tạo ra đạo thuật, người đối diện sẽ cho ngươi là kẻ điên, hoặc nếu thần thông được kiểm chứng, sẽ cho rằng ngươi bị người đoạt xá. Kết cục thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Tố Ngưng từ khi thành thục một chiêu kia, lòng tin càng là tăng lên không ít. "Vậy mà dám mở lời càn rỡ, dưới Nguyên Anh ta vô địch"
Thiên Vân nghe nàng mở lời càn rỡ, cũng chỉ cười mà thôi. Hắn đã không ít lần càn rỡ qua, hiện tại đạo lữ nói như vậy, có thể xem là nồi nào úp vung nấy.
Nói thì nói như vậy, có điều hai người cũng biết, tu tiên giới vẫn còn rất nhiều đỉnh cấp thiên tài, quyết không thể chủ quan. Tỉ dụ như Nghiêm Trấn, vị thánh tử này nếu toàn lực đánh một trận, Thiên Vân chỉ sợ cũng phải chịu thua. Về phần Tố Ngưng, có lẽ nàng sẽ thắng, chẳng qua cái giá phải trả cũng rất lớn.
Nghiêm Trấn thực lực căn bản không thể đong đếm, dùng cảnh giới Phân Chi, tiến nhập Kiếm Mộ tu luyện. Lại luyện ra Kiếm Ý, nếu sau này Kiếm Ý viên mãn, chỉ sợ không ai là đối thủ của y nữa.
Lại trôi qua hai tháng, lúc này ba người Thiên Vân, Tố Ngưng cùng Thu Phượng đã có mặt tại một làng chài ven biển. Lại chẳng phải Tân Vũ vùng ven biển, trực thuộc Hải Thành đây sao?
Hiện tại đã là cuối đông, năm mới đã sắp tới. Thời gian này chính là thời điểm để người dân ra thăm viếng mộ thân hữu, cũng như dọn dẹp cỏ dại một chút.
Ba người Thiên Vân hôm nay đều mặc một thân áo trắng, thẳng hướng nghĩa trang trong làng chài mà đi. Trên đường đi cũng có không ít người dân qua lại, chỉ là bọn họ không hề chú ý tới ba người, tựa như trong mắt họ ba người không hề tồn tại.
Thu Phượng sớm đã chứng kiến đủ loại thần kì của người tu tiên, cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc, vẫn như cũ nhịp bước đi bên cạnh anh trai.
Nghĩa trang nhỏ này sau khi hai anh em Thiên Vân rời đi, biển đổi cũng không ít. Trước kia chỉ có hơn trăm nấm mồ, hiện tại đã nhiều gấp hai. Cũng may Thiên Vân là người tu tiên, thả ra thần niệm một quét, liền thấy được vị trí mộ cha mẹ nằm.
Để Thiên Vân bất ngờ chính là, mộ của cha mẹ hắn thế mà rất sạch sẽ, hơn nữa bát hương còn cắm rất nhiều chân nhang. Thiên Vân cùng Thu Phượng đã lâu không trở lại, nào có thời gian tới đây tế bái kia chứ.
Đúng lúc này, ở một còn đường mòn khác có người đi tới, thẳng hướng mộ cha mẹ hắn mà đi. Người này là một tên thanh niên, tuổi tầm hơn 30, một thân nho sinh cách ăn mặc. Thiên Vân nhìn kĩ một chút, lúc này mới nhận ra, người này là một học trò của phụ thân, tên Lý Tiềm. Trong số những học trò của Thái Thành Phong, người này lớn tuổi nhất. Vốn dĩ cha hắn không muốn thu nhận y, có điều bởi vì người này ham học hỏi, nhiều lần trốn sau vách tường nghe giảng bài, cuối cùng Thái Thành Phong đành chấp nhận, cho hắn theo học.
Không ngờ nhiều năm như vậy, kẻ này vẫn còn nhớ tới ơn xưa, tới đây bái tế cha hắn. Thiên Vân thấy cảnh này, không khỏi gật đầu mỉm cười, đang muốn tiến tới nói chuyện một phen, lại thấy một tốp nam nữ khác đi tới, cũng hướng về mộ cha mẹ hắn mà đi.
Thiên Vân thấy vậy, không khỏi ngẩn người, hắn nhận ra, bọn họ đều là học trò của cha mình. "Xem ra là ta quá vô tâm rồi, lâu như vậy không về thăm lại chốn xưa, mộ cha mẹ phải nhờ người khác dọn dẹp". Thiên Vân không khỏi tự trách một phen.
Tố Ngưng xem ra cũng đã phát hiện dị trạng của Thiên Vân, lại thả ra thần thức nhìn một chút, lúc này mời vỡ lẽ, an ủi nói. "Chàng cũng đừng tự trách, tiên phàm vốn dĩ khác biệt, huống chi cha mẹ cũng đã chết. Nếu chàng để tiên khí cảm nhiễm mộ phần, chỉ sợ ở dưới âm gian, hai người cũng khó có thể bước vào luân hồi"
Thiên Vân nghe vậy, cũng không nói gì, chỉ thở dài mà thôi. Thuyết pháp này Thiên Vân đã nghe nói qua. Người chết nếu có thân thuộc là người tu tiên, nếu bị tiên khí của người thân lây dính, sẽ hình thành nhân quả ràng buộc. Sợi dây nhân quả sẽ chuyển di một phần nghiệp lực của người tu tiên, lên hồn thể của người thân đã chết. Nếu nghiệp lực sâu đậm, thậm chí ảnh hưởng tới việc chuyển thế đầu thai của người thân. Bởi vậy, rất ít tu tiên môn phái cho phép đệ tử tiến hành tế bái người thân. Nếu có cũng phải vô cùng hạn chế, nếu để lây dính nhân quả, chỉ sợ đạo hạnh của tu sĩ bị chậm lại, mà cả nhà người đó cũng sẽ gặp tai ương.
"Tốt rồi! Chúng ta cũng mau tiến về bái tế đi thôi". Thiên Vân gật đầu, lại đánh lên người mình cùng muội muội một đạo thuật pháp. Dung mạo hai người lập tức cải biến, hiện tại xem ra, cả hai giống với hai vị nam nữ trung niên hơn.
Tố Ngưng thấy vậy cũng mỉm cười, cánh tay phất nhẹ, lập tức biến thành một trung niên mĩ phụ, lặng lẽ bước theo sau.
Thu Phượng nhìn anh trai cùng chị dâu biến thành có chút già nua, sắc mặt không khỏi cổ quái. Lại lấy ra một chiếc gương soi một chút, thấy mình cũng đã thay đổi, không khỏi giật mình.
"Yên tâm! Sau khi rời đi, tất cả sẽ trở lại bình thường". Thiên Vân thấy em gái nhìn mình, lập tức cười nói.
Thu Phượng nghe vậy, lúc này mới thở ra một hơi, không có lo lắng nữa.
Ba người rất nhanh đã tiến tới mộ của cha mẹ, Thiên Vân làm bộ không biết mấy người học trò kia là ai, hỏi. "Tại hạ Thiên Vân, không biết các vị là ai?"
Đám người thấy Thiên Vân tới, không khỏi giật mình nhìn kĩ, sau khi xác nhận đúng là người năm xưa, lúc này Lý Tiềm mới chắp tay nói. "Là Thiên Vân đại ca a, ta chính là Lý Tiềm, đệ tử của Thái sư phụ nha. Mấy người bọn họ cũng giống vậy, đều là học trò của cha ngài"
Thiên Vân đã sớm nhìn ra, vẫn làm bộ sửng sốt hỏi. "Ngươi chính là Lý Tiềm? Năm đó còn giúp ta khiêng quan tài a?"
"Đúng vậy, là ta, là ta". Lý Tiềm lập tức gật đầu.
"Thiên Vân đại ca còn nhớ ta sao? Ta là A Đẩu". Một người thanh niên khác cũng đi tới, cười nói.
"Ta là Thiết Ngưu"
"Ta là Trần Ngọc..."
Đám người lần lượt hướng Thiên Vân chào hỏi một lượt.
Thiên Vân nhớ lại đám trẻ con năm xưa, hiện tại tất cả đã lớn thế này, trong lòng không khỏi cảm khái một phen.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ