Thiên Vân thở dài, an ủi em gái một trận, cũng giải thích cho nàng hiểu thế nào là luân hồi. Thu Phượng nghe nói có lẽ cha mẹ đã tiến vào luân hồi, tâm tình cũng bớt bi thương một chút, chẳng qua nước mắt vẫn cứ lăn dài. Tố Ngưng lúc này mới tiến tới, hướng Thu Phượng kể lại chuyện của mình, nói cho nàng biết khi còn bé mình sống ra sao.
Sau khi biết chuyện Tố Ngưng là trẻ mồ côi, được hai vợ chồng già nhận nuôi, Thu Phượng không khỏi tiếc thương một trận. Nói gì thì nói, Thu Phượng tuy không phải người tu tiên, nhưng tiếp xúc lâu ngày, tâm tính khống chế đã rất tốt. Nàng chỉ khóc lớn một trận, sau đó cũng ngừng lại, lặng lẽ chắp tay, hướng về hài cốt của cha lẩm nhẩm gì đó.
Xương cốt được rửa sạch sẽ, lại được đặt vào trong một chiếc tiểu nhỏ. Xong xuôi mọi việc, thầy pháp mới đi tới, hướng Thiên Vân cúi đầu hỏi. "Ông chủ! Xương cốt của cha ngài đã được tắm sạch, toàn bộ đều đầy đủ, không biết đại nhân muốn chôn cất tại nơi nào? Nếu ông chủ không chê, ta có thể thay ngài xem thế đất, tìm một nơi tốt chôn xuống"
Thiên Vân nghe vậy, cũng không có trả lời, mà thò vào tay áo, lấy ra một túi tiền đưa cho thầy pháp, lúc này mới nói. "Đây là thù lao của ngươi. Ngươi làm rất tốt, chuyện còn lại ta sẽ xử lý, ngươi cùng các đệ tử cũng nên trở về đi thôi"
Gã thầy pháp bắt lấy túi tiền, lại mở nhẹ miệng túi nhìn một chút. Bên trong không thiếu vàng bạc, trọng lượng cũng khá lớn. Ông ta lập tức mỉm cười, hướng về ba người Thiên Vân nói lời từ biệt, sau đó liền lệnh cho đám học trò thu dọn dụng cụ, tức tốc rời đi.
"Các vị hương thân phụ lão, Thiên Vân lần này trở về là muốn di rời phần mộ cha mẹ, cảm tạ mọi người đã đến đây thắp nén hương chia buồn. Hiện tại công việc đã xong xuôi, mọi người cũng mau trở về đi thôi". Nói xong, hắn liền nháy mắt với Lý Tiềm.
Lý Tiềm thấy Thiên Vân nháy mắt về phía mình, lập tức hiểu ý, mở miệng nói. "Thiên Vân đại ca đã chuẩn bị đồ ăn khuya, mời mọi người trở về làng cùng dùng cơm, cũng là để gia chủ tỏ lòng biết ơn"
Đám dân làng nghe vậy, lập tức hướng Thiên Vân cúi chào một cái, nhanh chóng rời đi khu nghĩa trang.
Thiên Vân hướng dân làng gật đầu, miệng nói cảm tạ. Sau khi tất cả rời đi hết, lúc này Thiên Vân mới tiến tới bên cạnh tiểu sành. Trong tiểu đựng xương cốt của Thái Thành Phong, bên cạnh còn có một chiếc hũ sành, đựng tro của mẹ hắn Vân Điệp.
Thiên Vân quay đầu, gọi muội muội tới. "Muội cũng nên qua nhìn lại cha mẹ một lần cuối, một lúc nữa thôi, tất cả sẽ chỉ còn là nắm tro tàn"
Thu Phượng nghe vậy, lập tức tiến tới, quỳ gối trước tiểu sành cùng hũ tro, khóc lớn một trận. Thiên Vân không có ngăn cản, tâm tình của hắn lúc này cũng giống như vậy, rất muốn buông thả khóc một trận. Chẳng qua lúc này hắn đã không còn là đứa trẻ, cũng thôi không ngốc nghếch nữa, hắn phải cố gắng giữ bình tĩnh, phải làm chỗ dựa cho em gái.
Đợi cho Thu Phượng khóc lớn một đợt, lúc này Thiên Vân mới đỡ nàng dậy, mở miệng nói. "Nương tử, thay ta chăm sóc muội muội, ta muốn thi triển thuật pháp"
Tố Ngưng không nói gì, chỉ gật đầu, tiến tới ôm lấy Thu Phượng, vừa vỗ lưng vừa an ủi.
Thiên Vân thấy Thu Phượng đang ôm lấy Tố Ngưng mà khóc lớn, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn. Hắn hít sâu một hơi, cắn răng xuất ra một đạo hỏa cầu thuật. Hỏa cầu rời tay, thẳng hướng tiểu sành mà đi. Thiên Vân cắn răng nhìn lên trời, tự nhủ với mình không được khóc, chẳng qua hai gò má hắn lúc này sớm đã ướt nhẹp. Cảm xúc con người, nào phải muốn khống chế liền khống chế.
Hỏa cầu thuật vốn là tiên pháp, thế lửa rất lớn, chỉ một thoáng xương cốt đã hóa thành bột phấn, không để lại bất kỳ một mẩu xương nào. Thiên Vân gạt đi hàng lệ còn vương trên mặt, xuất ra một cái hũ nhỏ, tay hóa thành trảo, hấp toàn bộ tro cốt bên trong tiểu sành lên, toàn bộ thu vào cái hũ.
Xong đâu đó, Thiên Vân lần nữa xuất ra một hỏa cầu thuật, thiêu đốt hai lỗ huyệt, ngay cả ván quan tài cũng đều bị đốt cháy. Lại thi triển thổ tường thuật, lấp kín mộ phần, lúc này mới mang theo thê tử cùng muội muội GTQfr rời đi.
Thiên Vân không có trở lại làng chài, mà thẳng tiến về bờ đá, nơi hai cha con hắn thường ngồi buông cần. Cứ như vậy ngồi tới trời sáng, ba người không ai nói vời nhau câu nào, chỉ thỉnh thoảng có tiếng khóc thút thít của Thu Phượng còn vang lên.
Mặt trời vừa ló rạng, Thiên Vân lần nữa mở mắt ra, cũng hướng về phía sau nói. "Muội muội, trời đã sáng, cũng nên hoàn thành những việc còn dang dở đi thôi"
Thu Phượng đang rúc trong ngực Tố Ngưng mà ngủ, nghe Thiên Vân gọi, lúc này mới tỉnh lại, cố kìm nén nước mắt, hướng hắn gật đầu.
"Muội cũng đừng quá bi thương, có lẽ cha mẹ đã chuyển thế đầu thai. Chúng ta đáng ra phải vì hai người vui vẻ mới phải". Thiên Vân mở miệng khuyên.
"Ca! Ta hiểu, huynh không phải lo lắng cho ta". Thu Phượng gật đầu, miệng khẽ hiện nụ cười nói.
"Tốt rồi! Vậy muội hãy cùng ta rải tro cốt cha mẹ xuống biển đi". Thiên Vân gật đầu, tay cầm một chiếc hũ sành khá lớn. Hắn sớm đã trộn lẫn tro của cha mẹ vào làm một, hi vọng kiếp sau, hai người có thể lần nữa tìm được nhau.
Tay hắn bắt đầu nắm từng vốc tro cốt, tung về phía mặt biển. Tố Ngưng đứng một bên, thay hắn tạo gió, cuốn tro cốt bay ra xa. Thu Phượng lúc này cũng bắt đầu nắm từng vốc tro, vung tay rải đi. Cả khoảng không chỉ toàn là tro xương màu trắng, che phủ tầm mắt hai người.
Sau khi rải tro cốt cha mẹ xuống biển, ba người Thiên Vân lại lần nữa lên đường. Cả ba đi không mục đích, chỉ cần nghe thấy nơi nào có danh lam thắng cảnh, liền tiền về nơi đó du ngoạn một phen.
Quảng Thành, Uông Thành, rồi tới các vịnh ven biển, hơn một tháng qua đi, cuối cùng bọn họ đi tới một huyện nhỏ gọi Tiên Du.
Ba người nghe đồn, cạnh huyện đường có một ngôi chùa rất nổi danh, trước sân chùa có một gốc mẫu đơn quý lạ. Hàng năm đến kỳ nở hoa, người ta mở hội tưng bừng, trai gái các nơi tấp nập kéo nhau đến dự hội thưởng hoa.
Ba người nghe vậy cũng nén không được tò mò, ngựa không ngừng vó tiến tới xem lễ. Thời điểm này cũng là đầu xuân, muôn hoa đua nở, hiện tại tiến về, không gì thích hợp hơn.
Ba người tiến về huyện Tiên Du, đã là tháng hai. Vừa tiến về nơi này, Thiên Vân nhất thời ngây ra, tay phải vô thức bấm đốt tính toán một phen, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười. Hắn tính được, muội muội đường tình duyên, vậy mà ở nơi này phát sinh cải biến.
"Lát nữa hai ta hãy để muội muội tự do thưởng ngoạn một chút, không nên quấy rầy nàng là tốt nhất". Thiên Vân lập tức hướng thê tử truyền âm.
Tố Ngưng nghe vậy không khỏi nghi hoặc, lập tức truyền âm hỏi. "Sao thế? Mọi khi chàng chỉ hận không thể đem nàng giữ trong lòng bàn tay, sao hôm nay lại cam tâm để nàng dạo chơi một mình đây?"
Thiên Vân gãi gãi cái mũi, cười khổ nói. "Ta cũng chỉ là muốn bảo vệ muội muội mà thôi. Vừa rồi ta tính được, đường tình duyên của tiểu muội phát sinh biến số, chỉ cần chúng ta không can ngăn, dám chắc chuyện này sẽ thành công"
Tố Ngưng sớm đã nghe nói Thiên Vân tinh thông chiêm tinh, toán thuật. Thấy phu quân nói như vậy, nàng cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý.
Tiến vào trong chùa, người ra người vào nô nức tấp lập. Người thì xin quẻ đầu năm, người thì hướng gốc mấu đơn lớn trước sân chùa mà ngắm nghía.
Thiên Vân chứng kiến cảnh này, khóe miệng không khỏi mang cười, hướng Thu Phượng nói. "Tiểu Phượng! Hai ta đi vào trong xem quẻ bói, tính toán bao giờ mới có thể sinh con, muội ở lại đây ngắm hoa là được. Yên tâm, hai ta rất nhanh sẽ quay trở lại"
Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm