"Tỉnh lại! Tỉnh lại! Này, ngươi còn sống phải không? Mau tỉnh lại". Thiên Vân không biết mình đã mê man mất bao lâu, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm í ới. Hắn cố gắng mở to đôi mắt, nhìn một chút xem ai vừa mới gọi mình.
Đập vào mắt hắn là một thiếu nữ tuổi tầm 13, 14 gì đó. Hai má còn vương lại vẻ ngây thơ, hơi bầu bĩnh một chút. Cô bé này có một mái tóc vàng óng, bồng bềnh tựa thác nước, rất đẹp cũng rất bắt mắt. Đôi đồng tử ngả sắc xanh, sống mũi cao vút, làn da rất trắng, giống như đám người thường xuyên phải sống trong thời tiết lạnh giá tạo thành vậy. Thiên Vân nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, miệng nhỏ há ra tính nói cái gì lại thôi.
"Tiểu muội muội! Nơi đây là đâu?" Tuy nhìn cô bé này ngoại hình cùng đám người Thiên Trì đại lục không giống, có điều hắn cảm nhận được nàng cũng là nhân loại, không phải chủng tộc khác. Hắn cũng không dám hỏi những việc thiếu tế nhị, chỉ đặt nghi vấn nơi này là đâu.
"Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu". Cô bé vẻ mặt mờ mịt, hỏi lại.
Thiên Vân nhíu mày, lúc này hắn mới nhận ra, ngôn ngữ hai người sử dụng, có chút khác biệt. Loại ngôn ngữ này hắn đã từng nghe qua, bên trong bàn cờ chẳng phải có một ít người nói loại ngôn ngữ này hay sao. Có điều đám người này rất quái dị, hệ thống tu luyện cũng khác biệt. Hình như bọn họ gọi đây là ma pháp, bọn họ tôn thờ thần linh, không phải tiên nhân. Con đường của họ là thành thần, không phải thành tiên.
Thiên Vân khóe miệng co giật, thầm nghĩ. "Không lẽ mình tiến về một tinh cầu khác, nơi này không chủ tu tiên pháp, mà thẳng bước thần linh con đường?"
Thiên Vân vốn ham học hỏi, cũng đã từng theo học một ít ngôn ngữ loại này, tuy không thể đọc viết, nhưng mấy lời xã giao hắn vẫn biết một ít. "Muội muội cho ta hỏi, nơi này là nơi nào?"
Cô bé nhíu nhíu lông mày, có lẽ vì cái chất giọng lơ lớ của Thiên Vân khiến nàng không quen. Chẳng qua nàng cũng không có để ý nhiều, lập tức đáp. "Nơi này là Thiên Thê thành, Anh Quốc"
"Thiên Thê thành? Anh Quốc?" Thiên Vân lục tìm trong trí nhớ, có điều hắn không thể tìm ra bất cứ ghi chép nào liên quan tới hai địa danh này. Biết là không thể tìm được gì, hắn đành thở ra, mở miệng hỏi.
"Ta nhớ rằng mình đã bị ngất đi, không biết vì sao lại ở nơi này?" Thiên Vân lại hỏi.
"Không biết nữa. Nghe người hầu nói, ngươi bị một người mặc áo choàng đen vứt ở cửa nhà ta rồi bỏ đi. Chúng ta cố đuổi theo y, lại đuổi không được, đành phải mang ngươi về chữa trị". Cô bé lắc lắc cái đầu, một bộ không biết gì cả.
Thiên Vân vừa nghe nói mình bị người vứt tại nơi này, mắt phải không khỏi giật giật. Hắn cố gắng lục tìm trong trí nhớ một chút, thế nhưng lại chẳng tìm kiếm được gì. Lại kiểm tra thân thể một vòng, tất cả đều đã lành lặn không một vết thương. Bên trong đan điền hai gốc đạo thụ yên lặng sinh trưởng, thế mà cả hai đã xuất hiện giấu hiệu đột phá tầng thứ chín.
"Người mặc áo choàng đen..." Thiên Vân chỉ lẩm bẩm một chút, lại hướng cô bé hỏi. "Không biết ta đã ngất đi được bao lâu? Muội muội có thể cho ta một phần địa đồ nơi này được hay chăng?"
"Cũng không quá dài, mới chỉ hơn hai ngày mà thôi. Địa đồ thì có, ngươi đợi ta một chút liền tốt". Cô bé nói xong liền quay lưng rời đi, nhìn nhiều một điểm cũng không có.
Thiên Vân hơi nhíu mày, xuất ra một đạo thủy kính thuật nhìn một chút. "Kì quái, dung mạo ta không có gì thay đổi a, tại sao cô nàng này ngay cả nhìn nhiều ta một chút cũng lười đây này?"
Thiên Vân trước nay vốn được nữ tính để ý thành quen, lúc này bị người phớt lờ, có chút không hiểu ra sao. Hắn cũng chỉ nghi hoặc một chút mà thôi, đầu óc rất nhanh đã nghĩ sang vấn đề khác. "Ta nhớ rất rõ, lúc ta thoát khỏi vết nứt không gian, Vạn Năm Linh Tủy sớm đã cạn kiệt. Vậy mà hiện tại toàn thân ta đã khôi phục như thường, điều này nói rõ, phía sau ta vẫn còn có một kẻ theo đuôi. Có điều kẻ này là địch hay bạn, cũng thật khó mà nói"
"Ài! Cứ nghĩ rằng sau khi nhảy vào vết nứt không gian, vận mệnh của ta sẽ do ta chưởng khống, xem ra tất cả chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi". Thiên Vân ngước mắt nhìn trời, thở dài lẩm bẩm. Có điều không ai hay biết rằng, fO3qK khóe miệng của hắn vào lúc này, có chút hơi câu lên.
Cô bé đi một hồi liền trở lại, phía sau còn có hai tên nam tử thân hình lực lưỡng đi theo, một tên cầm một cuốn trục, một tên mang theo một bộ y phục.
"Đây là địa đồ ngươi cần. Nó chỉ phác họa lại bản đồ Anh Quốc mà thôi, những quốc gia khác đều rất chung chung. Dù sao chúng ta cũng không phải huyền thuật học giả, không am hiểu tường tận cũng là điều bình thường". Cô bé đem quyển trục đưa tới, mở miệng nói.
Thiên Vân nghe cô bé nói như vậy, trái tim không khỏi nhảy lên, vội hỏi. "Huyền thuật học giả? Không biết bọn họ là người thế nào? Nghe cách nói của muội muội, xem ra địa vị của họ cũng không thấp a"
"Đó là đương nhiên, họ chính là thần linh a, bay trên trời đi dưới đất, cái gì họ chẳng làm được". Một gã nam tử cười nhạt, mở miệng nói, ánh mắt nhìn Thiên Vân, không khác gì nhìn một gã nhà quê.
Thiên Vân khóe miệng giật giật, lại không nói lời phản bác. Lại hướng ba người chắp tay, hỏi. "Không biết ta có thể đi tới nơi nào tìm bọn họ? Ta muốn cùng những huyền thuật học giả này trao đổi một chút"
Ba người nghe Thiên Vân nói như vậy, nhất thời không khỏi nhíu mày, cô bé lập tức cắt đứt suy nghĩ của hắn, nói. "Huyền thuật học giả đâu phải cứ muốn gặp liền gặp, nếu ngươi tự ý chạy tới tìm họ bắt chuyện, chỉ sợ chưa kịp tới gần đã bị họ giết chết rồi"
Cô bé nói xong, liền cầm lấy bộ quần áo trên cái khay còn lại, đưa cho Thiên Vân, miệng nói. "Bản tiểu thư đã cứu ngươi, vậy ngươi cứ ở lại nơi này làm người hầu cho ta một năm đi. Một năm sau nếu ngươi muốn rời đi, cứ tùy thời rời đi là được. Thuốc men dùng để chữa trị cho ngươi không phải phàm vật, chỉ yêu cầu ngươi làm người hầu một năm, đã là may mắn cho ngươi rồi"
Nói xong cô bé liền mang theo hai gã hộ vệ rời đi, một bộ cao ngạo chẳng buồn quan tâm tới hắn.
Thiên Vân khóe miệng không khỏi co giật, hắn không ngờ mình đường đường một người tu tiên, vậy mà phải hạ mình đi làm người hầu cho một nhân loại bình thường. Có điều dù sao nàng cũng cứu hắn, ngôn ngữ cùng chữ viết nơi này hắn lại chẳng biết được bao nhiêu, tạm thời ở lại cũng không phải không được.
Nghĩ như vậy, Thiên Vân liền đem quần áo thay đổi. Lúc này đứng lên hắn mới phát hiện, trên người mình vậy mà có bôi một ít dược vật. Những dược vật này rất lạ, chỉ là phàm phẩm, vậy mà cũng có tác dụng với tiên nhân. Hắn không khỏi ngẩn ra, thầm nghĩ. "Nơi này y thuật vậy mà phát triển tới tình trạng này, ngay cả thương tích của tiên nhân cũng có thể chữa trị"
Càng như vậy, Thiên Vân càng là hiếu kì, lập tức đem địa đồ kia nhớ kĩ, sau đó đi ra bên ngoài, muốn nhìn nơi này có gì khác biệt với nơi mình sinh sống.
Vừa đi ra ngoài, đập vào mắt Thiên Vân là một quảng trường rộng lớn, biệt thự xa hoa, kiến trúc khác hoàn toàn với nơi mình ở. Không có cái gì trạm khắc rồng phượng, tất cả đều rất đơn giản. Thế nhưng trong cái đơn giản này, vậy mà khiến con người ta cảm giác hòa hợp tư nhiên, đẹp theo một cách riêng biệt.
Lại nhìn xung quanh một chút, hòn non bộ đài phun nước, hàng cây phong mọc thẳng tắp tạo thành một con đường món xa ngút tầm mắt. Thiên Vân trực tiếp ngây ra, hắn chưa từng nhìn thấy khung cảnh nào như thế này. Hắn có cảm giác nơi này thật yên bình, mọi phiền muộn ngoài kia khi tiến vào nơi này đều sẽ tan biến hết.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ