Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 239: Đi tới bến cảng



Con ngựa không cách nào hất văng Thiên Vân khỏi lưng, nửa canh giờ sau mệt quá cuối cùng phải chạy chậm lại. Thiên Vân thấy thế thì mỉm cười, nhảy xuống lưng ngựa, đôi mắt tựa như hai đầu vòng xoáy chằm chằm nhìn nó một chút, sau đó liền dắt theo, thẳng tiến về chỗ ba người Annie đang đứng.

"Hai vị tiểu thư, ngựa đã thuần phục tốt, hai ngươi có muốn đi lên cưỡi thử một chút hay không?" Thiên Vân dắt ngựa đi tới, mỉm cười hướng hai vị tiểu thư dò hỏi.

Annie có chút nhíu mày, quay sang Emma hỏi ý. Nàng tuy không giỏi thuần ngựa, nhưng cũng biết một điều. Công việc thuần ngựa này cần bỏ ra rất nhiều thời gian, làm sao có thể chỉ nhảy lên chạy một vòng liền thành công, điều này cũng quá phi lí một chút đi.

Emma cũng giống Annie, có chút nhíu mày không vui nói. "Ngươi nếu muốn rời đi, cứ nói với chúng ta một tiếng là được, cần gì phải làm ra trò này? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần đi lên, chạy một vài vòng liền có thể thuần phục được một con ngựa hay sao? Nếu XnyOF ai cũng nghĩ đơn giản như vậy, cần gì phải trả công cho người nuôi ngựa nữa chứ?"

Gã chăn ngựa nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, cũng lập tức phụ họa nói. "Tiểu thư nói đúng lắm, thuần phục một con ngựa đã trưởng thành, căn bản vô cùng khó khăn. Nếu không bỏ thời gian vài tuần làm quen với nó, làm sao có thể khiến nó quy thuận. Xưa nay biết bao nhiêu người chết vì chủ quan, ta thấy người nay đúng như tiểu thư nói, muốn tự do đến phát rồ rồi"

Thiên Vân khóe miệng co giật vài cái, muốn nói lời giải thích, lại bị ba người chặn họng. Hắn chỉ có thể đợi ba người nói xong, lúc này mới hướng về con ngựa quát. "Đi một vòng xung quanh"

Con ngựa vốn kiệt ngạo bất tuân, vậy mà lúc này y như lời Thiên Vân nói, chậm rãi đi một vòng xung quanh bốn người.

Ba người Annie thấy cảnh này, miệng không khỏi há to, thậm chí còn dụi mắt, cho rằng mình đang mơ.

"Nằm xuống". Thiên Vân thấy ba người không nói được lời nào, lúc này lại tiếp tục quát.

Con ngựa nghe vậy, bốn vó lập tức khụy xuống, chuyển thành tư thế nằm.

"Đứng lên". Thiên Vân lần nữa quát khẽ.

Con ngựa căn bản nói gì nghe nấy, y như lời Thiên Vân nói, đứng lên.

"Hai vị tiểu thư thấy thế nào? Có hài lòng không?" Thiên Vân lần nữa mỉm cười hỏi.

Annie cùng Emma ngượng đỏ cả mặt, vừa rồi còn răn dạy người ta đủ điều, lúc này cả hai đều chột dạ, nói không được nửa câu. Gã chăn ngựa kia cũng là như vậy, cúi gằm mặt xuống, mong muốn giảm đi sự tồn tại của bản thân.

Thiên Vân cũng chẳng so đo với bọn họ, chỉ cười nói. "Con ngựa này hiện tại nói gì nghe nấy, hai vị tiểu thư cứ an tâm mà cưỡi. Nợ ta cũng đã trả xong, vậy tại hạ xin cáo từ đi trước"

Thiên Vân nói xong liền phất tay rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại thêm một cái. Annie còn muốn hỏi câu gì, có điều nàng lại bị Emma chặn lại, lắc đầu ý bảo không cần gọi.

Thiên Vân đã nhìn ra cử động của hai người, có điều cũng không thèm để ý, vẫn cứ rảo bước đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi trang trại, Thiên Vân lập tức sử dụng Nhất Thốn Thiên Lý, biến mất vô ảnh vô tung. Từ nay về sau, ở vùng đất này hắn đã không còn nợ ân tình của ai nữa.

"Theo như địa đồ chỉ dẫn, cách nơi này vạn dặm về hướng đông có một bến cảng gọi là Hoa Hồng, nghe đồn nơi này thỉnh thoảng có huyền thuật học giả đi qua. Chi bằng ta qua đó nhìn một chút, biết đâu lại tìm được tung tích của đám người này". Thiên Vân trầm ngâm một hồi, cuối cùng không thèm suy nghĩ nữa, thẳng hướng đông mà đi.

Thiên Vân ở nơi này đã có nửa năm thời gian, hắn đã nhận ra nơi đây cũng có linh khí. Tuy rằng linh khí mỏng manh một chút, thế nhưng đây cũng chỉ là nơi cho người thường sống mà thôi. Nếu tới những nơi có huyền thuật học giả ở lại tu hành, dám chắc linh khí cũng sẽ không ít. Năm đó bên trong bàn cờ, Thiên Vân cũng đã chứng kiến thủ đoạn của đám người này. Có thể nói quỷ dị vô cùng, nhiều loại pháp thuật thậm chí có thể khơi dậy dục niệm nguyên thủy của con người. Nếu để bọn họ thi thuật thành công, mười phần chắc chín sẽ đản sinh tâm ma, bị dục niệm cắn nuốt đánh mất bản thân.

Thiên Vân vẫn ôm hi vọng, nơi này cùng quê nhà là cùng một thế giới. Nếu quả thực cả hai cùng một tinh cầu, vậy hắn vẫn có thể tìm được đường trở lại. Lúc hắn rời khỏi vết nứt không gian, thân thể đã sớm kiệt quệ, sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn, trực tiếp ngất đi. Đợi hắn tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong biệt thự của Annie, muốn tìm lại vết nứt kia căn bản là điều không thể. Hắn cũng không muốn trải nghiệm cảm giác ấy thêm một lần nào nữa, thống khổ như vậy đã quá đủ rồi.

Khoảng cách vạn dặm đối với Thiên Vân, đơn giản chỉ là vài chục lần bước chân mà thôi. Hắn cũng chẳng buồn thăm thú cảnh vật xấu đẹp, thế nên rất nhanh đã đi tới bến cảng.

Đứng từ trên cao quan sát, chỉ thấy bến cảng người đông nghìn nghịt. Không ít chợ cá mọc lên, một ít tiểu thương bày bán đủ loại sản vật của biển, tiếng í ới vang lên không ngớt. Cũng có không ít xung đột diễn ra, hầu như đều là vấn đề giá cả nhiều ít, hai bên không vừa lòng dẫn tới mâu thuẫn.

Người ở nơi này phong tục tập quán cùng nơi Thiên Vân sinh ra không giống, họ tự do hơn, cũng cởi mở hơn một chút. Chẳng qua cũng bởi vì tự do, dẫn tới rất nhiều vụ ẩu đả, đánh nhau tới chết người.

Thiên Vân đến nơi, lập tức thi triển pháp thuật khiến thân thể cao lớn hơn một chút, khuôn mặt cùng người bản địa tương tự, lúc này mới tìm một quán rượu bước vào. Ở đâu cũng vậy, rượu vào thì lời ra, muốn tìm hiểu tin tức, tới nơi này chính là thích hợp nhất.

Bước vào bên trong quán rượu, Thiên Vân chỉ thấy một mùi cồn xộc vào mũi, cũng thoang thoảng mùi khói thuốc, mùi tanh từ trên thân đám thủy thủ vừa từ biển trở về. Thiên Vân hơi nhíu mày, cố ý đem khứu giác hạ xuống cùng người bình thường tương tự, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một chút.

"Ông chủ, nơi này loại rượu nào mạnh nhất, mang cho ta một chai". Thiên Vân học đám thủy thủ, mở miệng hô thật to.

Ông chủ của quán rượu này là một lão già, râu tóc sớm đã bạc trắng, có lẽ ngày trẻ cũng là thủy thủ, khí chất ngang tàng không thể xóa nhòa theo năm tháng. Ông thấy Thiên Vân mạnh miệng như vậy, không khỏi cười khẩy. Vươn tay lấy xuống một chai rượu, chứa trong chai thủy tinh, miệng nói. "Chai rum này độ cồn lên tới 84, ngươi nếu có thể uống hết mà không ngã, xem như ta mời. Ngươi dám uống hay không?"

Thiên Vân đã tìm hiểu qua một ít đơn vị đo lường ở nơi này, độ cồn chính là để đo độ mạnh yếu của rượu bia. 84 độ có thể nói vô cùng mạnh, chỉ sợ có thể châm lửa đốt nhà được rồi.

Đám khách nhân bên cạnh thấy thế, cũng lập tức sinh ra hứng thú, châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.

"Nghe nói chai Sunset Rum này ngay cả huyền học gia cũng không dám uống, liệu người này có dám nhận lời thách thức hay không?"

"Đúng đúng, nghe nói Smith đại nhân cũng không dám uống, rượu này quá mạnh, uống vào cổ họng liền muốn cháy a"

Thiên Vân vừa nghe tới huyền học gia, lập tức lưu tâm đến người vừa nói chuyện. Có điều hắn cũng không đi tới dò hỏi ngay, mà làm bộ sáng mắt, một bộ hào sảng đáp. "Được! Một lời đã định, lão không thể nuốt lời"

Nói xong, Thiên Vân trực tiếp với một chiếc ly, cứ thế rót hết ly này tới ly khác, chỉ một lát sau chai rum 84 độ đã cạn. Sau khi uống tới giọt cuối cùng, Thiên Vân chỉ nghe toàn trường vang lên từng tiếng hấp khí, vẻ mặt ghi rõ chữ không thể tin được.

"Lão Windsor, có phải chai rượu này đã hạ độ rồi hay không? Tại sao hắn uống lại không có việc gì?" Một vị khách có chút nhíu mày, lập tức chất vấn.

"James ông mau lấy một chai khác, đem cho ta kiếm chứng một phen". Một trung niên thủy thủ, trên thân sặc mùi tanh của biển, lập tức vỗ bàn đòi kiểm chứng.

Lão chủ quán cũng có chút khó tin, lập tức lấy chai rượu đặt bên cạnh, khui nắp rót ra một ly đưa cho gã thủy thủ.

Gã thủy thủ thấy Thiên Vân vẫn bình yên vô sự, dám chắc rượu đã hạ độ, lập tức một hơi uống cạn. Có điều hắn vừa uống vào một nửa đã trực tiếp bưng lấy cổ họng, sắc mặt đỏ phừng phừng, được một vài hơi liền ngã lăn ra đất.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.