Mộ Sở pha trà xong thì để trên tủ cạnh đấy, cô nói:
- Anh nghỉ ngơi đi, tôi về đây...
Mộ Sở nói xong thì lách qua hắn mà đi ra ngoài.
Lúc cô đang tính ra khỏi phòng thì cổ tay bị nắm lấy rồi bị kéo mạnh về phía sau.
- rốt cuộc cô đang làm trò gì thế hả?!
Rõ ràng Lâu Tư Trầm đã mất hết kiên nhẫn.
- Tôi không có! Tôi bày trò khi nào hả?
ma xoay người lại, trừng người đàn ông đối diện rồi nói với vẻ uất ức:
- Rõ ràng người đang cáu gắt chính là anh! Anh có biết mấy hôm nay tôi luôn tìm anh không? Anh dựa vào đâu mà né tránh tôi hả? Anh thấy tôi phiền phức, đáng ghét đến cỡ đó à? Có phải hôm tôi đuổi theo xe anh thì anh đã nhìn thấy tôi đúng không? Sao anh lại không dừng xe lại vậy hả? Anh tưởng bảo thư ký Lâm đưa dù cho tôi thì xong rồi sao? Thế mà anh còn hỏi tôi đang bày trò gì nữa? Anh thấy rốt cuộc tôi đang bày trò gì đây?
Mộ Sở chất vấn xong thì vành mắt cũng đỏ ửng lên.
Đôi mắt đen như mực của Lâu Tư Trầm hiện lên vẻ phức tạp, trông như vừa vui mừng, lại như ngạc nhiên, xấu hổ lẫn bất đắc dĩ.
Hắn chợt vươn tay ôm lấy cô vào lòng rồi nhướng mày nhìn cô.
- Vì thế hôm nay cô tới đây để lên án tôi sao?
Mộ Sở ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lâu Tư Trầm, cô bỗng nghĩ tới mọi áp lực, đau khổ mà cô đã chịu đựng suốt mấy ngày qua. Sau đó cô tức giận há miệng cắn mạnh lên vai hắn một cái.
Mộ Sở dùng hết sức cắn vào vai hắn tựa như muốn trút hết toàn bộ đau đớn mà cô đã chịu.
- Tần Mộ Sở, bộ cô là chó hả?
Cơn đau trên vai khiến cho Lâu Tư Trầm nhíu mày lại.
Hắn tính bóp miệng cô để cô nhả ra, ai ngờ chỉ mới đụng vào cằm cô thôi thì đã bị cô cắn mạnh một cái.
Mộ Sở cắn đau tới mức Lâu Tư Trầm không nhịn được rên đau vài tiếng. Hắn toan mắng người thì trông thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.
cô vẫn đang cắn chặt ngón tay anh không chịu nhả ra, còn nước mắt vẫn tuôn rơi không dứt.
Rõ ràng Lâu Tư Trầm không ngờ được bỗng dưng cô khóc nên sợ hết hồn, hắn đành nhịn xuống không la mắng cô nữa.
Hai mắt đỏ bừng ướt lệ của cô nhìn hắn chằm chằm như thể đang lên án hành vi độc ác của mấy hôm rồi.
- Nè! Rõ ràng lúc trước cô đá tôi trước mà, thế tôi có lên án cô à! Sao cô lại tủi thân kia chứ?
Tuy ngoài mặt thì Lâu Tư Trầm nói vậy thôi chứ tay lại vươn ra lau nước mắt cho cô.
Kết quả hắn vừa nói xong thì Mộ Sở càng khóc dữ hơn.
Lâu Tư Trầm thấy vậy thì trở nên luống cuống, nhưng vẫn nói với vẻ cứng rắn:
- Không được khóc! Tôi bị cô đá những hai lần, cô còn muốn sao nữa hả? Tôi bị thương như thế này rồi, cô vẫn không để ý tới sống chết của tôi, tôi bắt cô đuổi theo xe của tôi à?
- Hu hu hu...
Nào ngờ cảm xúc của Mộ Sở thoáng cái đã bùng ra.
Cô tức giận muốn đấm lên ngực hắn nhưng lại thu về, ngay sau đó thì khóc to lên.
Cô hận không thể đánh hắn một trận nhưng vừa nghĩ tới chuyện hắn bị bắn vào ngực, cô đành từ bỏ.
Lâu Tư Trầm biết Mộ Sở đang để ý tới chuyện gì, hắn vội ôm cô vào lòng rồi nhỏ giọng xoa dịu cảm xúc của cô:
- Được rồi, đừng khóc nữa. Lỡ thư ký Lâm nghe được lại tưởng tôi ăn hiếp cô đấy!
- Bộ anh không có ăn hiếp tôi sao?
Mộ Sở ngẫng đầu lên trừng hắn đầy tủi thân.
Lâu Tư Trầm nhìn thấy hai mắt đỏ bừng với gương mặt gầy gò của cô, hắn cảm thấy tim đau như bị ai nhéo vậy.
- Mới có mấy ngày không gặp, sao cô ốm đi nhiều thế hả?
Lâu Tư Trầm nhíu mày hỏi Mộ Sở.
Mộ Sở nghe thấy thì hai mắt ươn ướt.
Lâu Tư Trầm thở dài một tiếng rồi nói:
- Được rồi, tôi không nói nữa. Tôi nói gì cô cũng khóc, cô bắt đầu mít ướt từ khi nào thế?
- Đừng khóc nữa! Cô khóc nữa, hai mắt sắp sưng lên hết rồi này!
Nghe vậy, Tần Mộ Sở bèn lau nước mắt, cô kiềm chế không khóc nữa rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn chăm chú.
- Vết thương của anh sao rồi? Bây giờ đã lành chưa?
- Suýt chút nữa thì chết rồi!
- ... Tôi nói chuyện nghiêm túc mà!
Lâu Tư Trầm nhìn cô rồi nói:
- Trông tôi giống nói giỡn lắm hả? Nhờ ơn cô mà tôi còn bị viêm phổi đây này, vừa lòng chưa?
- Thật ư? Để tôi xem xem!
Tần Mộ Sở nói xong liền giơ tay cởi áo sơ mi của Lâu Tư Trầm.
Lâu Tư Trầm lại nghe lời, để mặc cho Mộ Sở cởi áo mình.
Ngay sau đó, vết thương do súng bắn lộ ra trước mắt cô.
Con ngươi Mộ Sở lập tức co rụt lại.
Miệng vết thương đang kéo da non nên Lâu Tư Trầm cũng không quấn băng nữa. Mộ Sở nhìn thấy vết thương trông đáng sợ như vậy, cô không nhịn được chạm nhẹ vào nó.
Một giây sau Mộ Sở lại sợ tới mức rụt tay lại, đoạn cô nhìn hắn với ánh mắt đau lòng.
- Anh có đau không?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm tối đi.
Sau đó hắn bất ngờ ôm chầm lấy cô, nhìn cô đăm đăm mà nói:
- Tôi đã từng trải qua cảm giác đau đớn nhất rồi.
- Lúc nào vậy?
Mộ Sở đau lòng hỏi hắn.
Lâu Tư Trầm hơi ngừng lại, ánh mắt lại tối đi vài phần.
- Hôm cô đá tôi là đau nhất!
- ...
Mộ Sở nghe hắn nói thế thì tim cô đau nhói.
- Xin lỗi nhé.
Tần Mộ Sở xin lỗi rồi giải thích với hắn.
- Hôm đó đột nhiên tôi...
- Thôi bỏ đi.
Vẻ mặt Lâu Tư Trầm trở nên lạnh lẽo hơn vài phần.
- Chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại làm chi nữa.
- Ừm vậy tôi không nói nữa.
Hắn không muốn nhắc lại, Mộ Sở cũng không muốn nói nhiều về chuyện đó.
- Bệnh viêm phổi của anh đã đỡ hơn chút nào không? Bây giờ có còn sốt nữa không?
Lâu Tư Trầm kéo tay cô xuống rồi dắt cô ngồi xuống ghế salon.
Mộ Sở cảm thấy rất bất ngờ, cô hỏi:
- Vậy mấy hôm nay anh không về khách sạn vì đang nằm viện ư? Anh nằm ở bệnh viện nào thế? Sao anh không nói cho tôi biết hả?
Lâu Tư Trầm nghiêng đầu nhìn cô rồi nói:
- Nói cho cô biết thì được gì chứ? Cô sẽ tới thăm tôi sao? Hay là tới chăm sóc cho tôi?
Mộ Sở bị hắn hỏi tới nghẹn họng.
- Tuy tôi không thể chăm sóc cho anh nhưng nếu tôi biết anh nằm viện thì hôm nay không tới đây làm phiên anh đâu! Vậy lát nữa anh có về bệnh viện không? Bây giờ anh xuất viện không sao chứ?
- Chắc lát nữa tôi phải về bệnh viện.
Nãy giờ Lục Ngạn Diễm đã gọi cho hắn mấy cuộc liền, may mà lúc hắn xuất viện đã tắt âm đi.
- Vậy anh mau về đi! Anh đang bị sốt đấy! Để tôi bảo thư ký Lâm lấy xe cho anh!
Nói xong, cô toan đứng dậy gọi điện thì bị Lâu Tư Trầm kéo lại.