Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu, rồi mới chậm rì rì khởi động xe, mà lúc này phía sau sớm đã đầy xe, đang điên cuồng nhấn còi.
Lục Ngạn Diễm vẫn chở Lục Dung Nhan về nhà.
Lục Dung Nhan dường như cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là hỏi hắn: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn?”
“Một hồi anh đi ra ngoài mua.”
Lục Ngạn Diễm nhập mật mã, mở khóa.
Lục Dung Nhan phát hiện, mật mã vẫn như cũ không đổi, vẫn là mật mã cũ khi cô rời đi.
Lục Dung Nhan nhắc nhở hắn nói: “Mật mã khóa phải thường xuyên thay đổi mới an toàn.”
Lục Ngạn Diễm thuận miệng đáp lại, “Ừ, em giúp anh đổi đi! Xong nói anh là được.”
“…”
Sao tự dưng cô lại đi thay mật mã cửa nhà người khác thế này? Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm vào nhà, có lẽ là bởi vì đã lâu không có về lại ngôi nhà này, bỗng nhiên trở về, nhìn mọi thứ bên trong đều quen thuộc nên cố có chút thất thần.
Không khí lành lạnh, cô vội quấn chặt áo bông. Lục Ngạn Diễm ném cho cô một tấm khăn choàng, “Em ngồi nghỉ trên sô pha đi, quấn khăn lại, anh giờ mở máy sưởi.”
“…Uh, ok!”
Lục Ngạn Diễm đi mở máy sưởi, Lục Dung Nhan co mình ở trên sô pha nhìn hắn.
Trong ấn tượng, bọn họ trước nay đều chưa từng như thế. Bao năm qua, chỉ có một mình cô ở nhà, mà Lục Ngạn Diễm hiếm khi về nhà, lúc hắn về nhà thì trong nhà đều ấm áp. Cảm giác được hắn chiếu cố khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh, hoặc là…
Có chút không quen.
Nhưng cô phải thừa nhận, điều này khiến cô cảm thấy…
Thật ấm áp. Khiến cô có chút cảm giác được coi trọng. Nhưng… Lục Dung Nhan lại lo lắng, nếu được coi trọng như vậy, ấm áp như vậy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, khả năng trong giây tiếp theo liền biến mất không còn nữa.
“Em nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?” Lục Ngạn Diễm không biết đến gần lại khi nào, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Dung Nhan lúc này mới hoàn hồn, liếc hắn một cái, ngơ ngẩn lắc đầu.
Lục Ngạn Diễm ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, “Đối với anh, em hoàn toàn không xác định sao?”
“… Thôi bỏ đi! Em sợ anh mua đồ về không nấu được đó, để em đi với anh!”“Anh được mà! Anh kh ông những tự mình đi chợ, mà chút nữa anh còn tự mình nấu ăn cơ!”
Lục Dung Nhan bị ánh mắt của hắn hun đến đỏ hồng đôi má. Cô có chút xấu hổ.
“Nhưng mà… anh xuống bếp, đáng tin cậy sao? Không được thì đừng cố, em tuy đầu còn choáng váng nhưng mà nấu một bữa cơm vẫn có thể đó!”
Lục Ngạn Diễm buông tay cô, “Anh có thể chậm rãi học.”
“Anh nghiêm túc?”
“Đương nhiên! Anh không ở nói giỡn.”
“…Được thôi.”
Lục Dung Nhan tỏ vẻ phi thường tán thành thái độ hiếu học của hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, bỗng nghiêm túc nói một câu: “Mấy ngày qua không có em ở nhà, anh thật sự kh ông quen…”
“...”
Sao đang êm đẹp tự nhiên nói thế này?!
Trái tim bé nhỏ của Lục Dung Nhan đập hụt mất mấy nhịp, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói thầm: “Qua vài bữa, cũng thành thói quen.”
“…” Lục Ngạn Diễm có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“… Làm gì nhìn người ta vậy?” Lục Dung Nhan giả ngu.
Trái tim cô trở nên lạnh giá như kim cương, còn không phải vì hắn sao?
“Được rồi, anh đi chợ, có gì dặn dò không nào?”
“Để em đi với anh!” Lục Dung Nhan muốn đứng dậy, đã bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống.
“Không phải đã nói dần rồi sẽ quen sao? Nếu em không chịu bước chân vào cuộc đời anh thêm lần nữa, thì cứ để anh một mình đi, quen thì quen thôi!”
“…”
Không biết sao, nghe Lục Ngạn Diễm nói ra lời này, Lục Dung Nhan trong lòng lại không hiểu sao lại nhói đau.
“Nếu, em đồng ý quay về bên anh, vậy đi với anh nào!”