Châu Kinh Duy thu liễm cảm xúc, nhấn điện thoại nội tuyến, nói với thư ký Trần Tấn ở đầu bên kia: “Lấy giúp tôi tập tài liệu ngày hôm qua vẫn chưa xem xong, hai tiếng sau mở cuộc họp thảo luận.”
- ----
Sau khi Triệu Hàn Trầm đi công tác, cuộc sống của Trình Vi Nguyệt trở nên bình đạm buồn tẻ.
Mẹ cô Triệu Nhã Lan tham gia một lớp học cắm hoa, cách nhà không xa, Trình Vi Nguyệt chán không có việc gì làm nên cùng mẹ đến lớp học.
Đến tham gia lớp học cắm hoa đại đa số là những người phụ nữ trung niên cùng tuổi với Triệu Nhã Lan, con cái trong nhà đều đã lớn, gia cảnh cũng thuộc dạng khá giả, mới có nhã hứng đến đây tu thân dưỡng tính.
Nội dung của khóa học không quá phức tạp, mọi người thường thường một bên cắm hoa cắm lá, một bên trò chuyện.
Ở đây chỉ có Trình Vi Nguyệt là cô gái nhỏ tuổi, chủ đề nói chuyện rất nhanh đã chuyển đến người cô.
“Nhã Lan muội muội, em đúng là phúc khí tốt, sinh ra được một cô bé xinh đẹp thế này, lớn lên hệt như minh tinh điện ảnh.” Người nói chuyện là Khổng Mai bạn tốt của Triệu Nhã Lan ở lớp cắm hoa.
Nghe vậy, bà một bên đưa bình hoa cho Trình Vi Nguyệt, một bên nói: “Đứa nhỏ này theo tôi, từ nhỏ đến lớn đều rất dễ nhìn.”
Trình Vi Nguyệt nhận lấy lọ hoa Triệu Nhã Lan đưa qua, bên trong có một bó hoa bách hợp và hoa hải đường đầy đủ màu sắc, gần như che mất cả khuôn mặt cô.
“Đúng thật là theo em, khuôn mặt này của Vi Nguyệt của chúng ta đúng là xinh đẹp.” Khổng Mai nói đến đây, cười nói: “Đúng rồi, tôi có môt cháu trai, là phó chủ tịch ngân hàng, lớn lên cũng là nhất biểu nhân tài, có cần giới thiệu cho con gái em, hai đứa làm quen một chút?”
Điều kiện này đúng là không tệ, mắt Triệu Nhã Lan lóe sáng, thuận thế nói: “Vậy lúc nào gặp thì tiện? Vi Nguyệt nhà em qua vài ngày nữa khai giảng là năm tư rồi, đúng là nên yêu đương rồi.”
“Nếu như gặp mặt, cuối tuần này cũng tiện.” Khổng Mai nhiệt tình nói.
Trình Vi Nguyệt nhìn hai người tiếp tục trò chyện, sợ nói tiếp không biết sẽ lại nói ra chuyện gì, vội vàng kéo tay Triệu Nhã Lan, ló mặt ra khỏi chiếc bình, cười nói: “Dì Khổng, cháu đột nhiên nhớ ra mình có chuyện, cần cùng mẹ cháu ra ngoài một chút.”
"Có chuyện thì mau đi đi, bọn dì có thể ở đây chờ rồi nói sau.”
Trình Vi Nguyệt hít sâu một hơi nói cảm ơn, kéo Triệu Nhã Lan đi ra ngoài.
Đi đến dưới tầng, Trình Vi Nguyệt kéo Triệu Nhã Lan đến một góc, thờ dài nói: “Mẹ, con có bạn trai rồi, mẹ không nên đáp ứng.”
Triệu nữ sĩ thấy rất không vui, sắc mặt vô cùng xấu, bĩu môi, mày nhướng lên: “Yo! Bạn trai của con, con là đang nói ai? Triệu Hàn Trầm sao? Mẹ nói cho con biết, mau chóng chia tay cho mẹ! Tiểu tử ấy vừa nhìn liền biết là tên trác táng, người sống giữa vạn hoa. Người tính cách đơn thuần như con làm sao mà giữ nổi?”
Những lời này hiển nhiên là đã bị kìm nén một thời gian, lúc này lời nói ra như một viên đạn pháo, sắc mặt Trình Vi Nguyệt trở nên tái mét trắng bệch: “Mẹ, sau khi con và Hàn Trầm ở bên nhau, anh ấy đối với con rất tốt.”
“Cái gì gọi là đối với con tốt, đối với con tốt còn khó sao?” Triệu Nhã Lan hận rèn sắt không thành thép nhìn Trình Vi Nguyệt, dùng ngón trỏ chọc chọc vào đầu cô “Trình Vi Nguyệt, đầu của con bị ngập nước rồi à? Có thằng con trai nào khi yêu đương sẽ đối với con không tốt, yêu đương đối xử với con không tốt, vậy còn yêu với đương cái gì nữa!”
Triệu Nhã Lan tức đến cả mặt đều méo xệch, trừng mắt nhìn Trình Vi Nguyệt “Con cái đồ không có mắt! Tôi sao lại xui xẻo thế này, sinh ra một đứa không có não!"
Không vui mà chia ra.
Trình Vi Nguyệt ôm hoa mất hồn mất vía đi về nhà, trong lòng rất khó chịu, gửi tin nhắn cho Triệu Hàn Trầm: “Anh đang làm gì?”
Đi kèm biểu tượng một chú thỏ đang thăm dò.
Đối phương không trả lời.
Trình Vi Nguyệt đoán Triệu Hàn Trầm chắc đang bận, cũng không gửi thêm nữa, chỉ nhìn chằm chằm khung trò chuyện phát ngốc.