Đang nói chuyện, điện thoại trong túi áo anh vang lên.
Trình Vi Nguyệt ngồi bên cạnh anh, nhìn thấy trên màn hình có viết một chữ “Tuyết”.
Đây là lần đầu tiên Trình Vi Nguyệt nhìn thấy biểu cảm hoảng loạn bối rối xuất hiện trên mặt anh, không phải là vẻ bỡn cợt kiêu ngạo thường thấy, tàn nhẫn phong lưu, mà là thật sự hoảng loạn.
Anh không nói một lời, đột ngột đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trình Vi Nguyệt nhìn bóng lưng khuất dần của anh, trong lòng nổi lên sự nghi hoặc.
Còn Châu Kinh Duy bình tĩnh như không nhìn Triệu Hàn Trầm đã đi xa, ngước mắt nhìn Trình Vi Nguyệt, nói: “Gọi là Trình tiểu thư thì quá xa lạ rồi, tôi có thể gọi em là Vi Nguyệt không?"
Trình Vi Nguyệt không ngờ tới Châu Kinh Duy lại đột nhiên nói điều này, thu hồi suy nghĩ, ngẩn người một lúc, rồi mới đáp: “Đương nhiên là được.”
Hai từ này phản phất đã được ấp ủ giữa răng môi từ rất lâu, mang theo tiếng thở dài.
Anh như vậy, Trình Vi Nguyệt nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Châu Kinh Duy nhìn gương mặt cẩn trọng của cô gái trước mắt, biết cô đang bất an, lại lần nữa mở miệng, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, anh nói: “Theo lẽ thường, em có phải nên gọi tôi một tiếng Kinh Duy?"
Giọng nói của anh thật sự rất êm tai, âm thanh khàn khàn ưu nhã lại lười biếng, không có nửa điểm công kích, giống như trong giấc mộng đẹp đẽ.
“Kinh Duy?”
Mang theo dò thám và cảm giác chừng mực.
Ngón tay Châu Kinh Duy hơi cong, không thể nói ra được đây là tư vị gì.
Cô vừa gọi tên anh, anh liền cảm thấy xúc động vô cùng.
Có nhân viên phục vụ bê những đĩa cua vào, ánh mắt của Trình Vi Nguyệt bị thu hút, cười nói: “Chỉ còn thiếu món này thôi, Châu tiên sinh….Kinh Duy, món cua anh thích ăn này.”
Châu Kinh Duy không thích ăn.
Nhưng điều này không thể ngăn cản anh đón nhận lòng tốt của cô gái nhỏ.
Anh cười đến chọc lòng người: “Ừm, tôi thích ăn.”
Bên cạnh con cua có đặt một bộ dụng cụ tách cua màu vàng, khách đến đây ăn đều rất khắt khe, muốn ăn cua đều phải dùng cái này.
Châu Kinh Duy múc cho Trình Vi Nguyệt một bát canh, chuyển động bàn xoay xoay đến trước mặt cô, anh nhẹ giọng giải thích: “Nhìn bộ dạng lúc nãy của Triệu Hàn Trầm, chắc là có chuyện gấp, bữa tối có lẽ sẽ không quay lại, chúng ta trực tiếp ăn trước.”
Trình Vi Nguyệt nhìn mắt canh nhỏ di chuyển đến trước mặt mình, bên trên có một con hải sâm nổi lên, được đặt trong bát canh có nền màu xanh, đúng là thật đẹp.
Người đàn ông trước mắt vừa nhìn là biết không phải là dạng người biết phục vụ người khác, chính vì mặt mũi của Triệu Hàn Trầm, mới khách khí với cô như vậy.
Trong đĩa rất nhanh đã có thêm một đĩa thịt cua trắng như tuyết, Châu Kinh Duy chuyển thịt cua đến trước mặt Trình Vi Nguyệt, giọng nói nhẹ như sương: “Tôi không thích lời cảm ơn.”
Trình Vi Nguyệt nhớ tới trước đó Triệu Hàn Trầm có nói bữa tối này rất quan trọng, cô vội vàng nói: “Thật xin lỗi, tôi….”
“Vi Nguyệt” Châu Kinh Duy đánh gãy lời cô, ánh mắt của anh một mảnh đen như mực, như màn đêm dày đặc, thế nhưng Trình Vi Nguyệt nhìn thấy trong đó có sự dịu dàng.
Cố nghe thấy anh nói: “Không cần gò bó như vậy, ít nhất ở trước mặt tôi, không cần phải như vậy. Tôi lớn hơn Triệu Hàn Trầm hai tuổi, lớn hơn em bảy tuổi, nhìn em thật ra giống như nhìn thấy em gái của mình vậy, em và em gái tôi bằng tuổi nhau, em ấy thường ngày trước mặt tôi, vẫn luôn là tùy tính, tự do.”
Người đàn ông 28 tuổi, có được dung mạo và tài phú ưu việt nhất, đúng thật là khiến cho cô gái trẻ tuổi cảm thấy yên tâm và tin cậy.
Trình Vi Nguyệt không thể từ chối.
Mà Châu Kinh Duy quan sát sắc mặt của cô, khẽ nhếch môi, lông mày cong lên một độ cung nhè nhẹ, anh chậm rãi nói: “Cô gái nhỏ các em, nên sống vui vẻ một chút, đúng không?”
Bên cạnh Triệu Hàn Trầm có rất nhiều người, Trình Vi Nguyệt cũng đã gặp qua những người này, bọn họ đều là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, cho dù trên mặt có thân thiệt nhiệt tình với cô như thế nào đi chăng nữa, thì từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn bị bọn họ bài trừ.
Anh đặt mình vào vị trí bình đẳng với cô để nói chuyện.
Khoảng thời gian sau đó, hai người đều không nói chuyện nữa, Châu Kinh Duy từ đầu đến cuối đều đang giúp cô bóc cua, còn cô thì an an tĩnh tĩnh ngồi ăn.
Chỉ là khi đĩa thịt cua đầy ắp lần thứ ba chuyển đến trước mặt, cô mới nhỏ giọng nói: “Kinh Duy, món này rất ngon.”
Đũa của cô chỉ chỉ vào miếng thịt vàng ruộm,
Châu Kinh Duy lần đầu tiên trong đời đóng hộp đồ ăn thừa, người phục vụ cầm hộp đi theo sau hai người.
“Lúc này không dễ bắt taxi, để tôi đưa em về.” Châu Kinh Duy nhìn Trình Vi Nguyệt ở bên cạnh, cô gái nhỏ cúi đầu, đang gọi điện thoại cho Triệu Hàn Trầm.
Cô từ lúc bước ra khỏi phòng bao, vẫn luôn gọi điện thoại, nhưng không hề gọi được.