Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 33: Cực hạn của thân thể



Chương 33: Cực hạn của thân thể

Diệp Phàm tiến vào Tử Tiêu bí cảnh ngay lập tức bị truyền tống đến một chỗ bất kỳ, những cái khác đệ tử cũng biến đâu mất, nhìn xung quanh có thể thấy được các đại tông môn cũng biết cách khai thác bí cảnh này cách hiệu quả và lâu dài.

Có những khu vực khi mà đã bị khai thác gần như hết linh dược sẽ được đánh dấu lại trên bản đồ, sau đó là gieo trồng linh dược và hạ đạt trận pháp hoặc cấm chế bảo vệ.

Tùy theo chu kỳ của linh dược được gieo trồng mà khu vực đó bị ngăn chặn tiến vào.

Từ đấy mặc dù là mười năm một lần mở ra nhưng cứ sau ngàn năm mới linh dược lại sẵn sàng cho thế kệ kế cận.

Dù sao đất trong bí cảnh cũng không phải phàm vật, không thể mang ra nhưng hiệu quả nuôi dưỡng dược liệu là hết sức rõ ràng.

Nhanh chóng lấy ra bản đồ, xác định chính mình vị trí Diệp Phàm từ từ xác định phương hướng mà đi.

Bởi vì hắn có bí cảnh bản đồ, do đó mà có những khu vực ngũ đại tông môn chưa khám phá đến nơi hắn có thể đi một lượt, ngoài ra vị trí của di chỉ truyền thừa hắn cũng đã biết có thể nhanh chóng tìm tới.

Lúc này, hai trăm người nhanh chóng chuyển động tìm kiếm cơ duyên, người ở vòng ngoài thì nhanh chóng di chuyển tới vòng trong, kẻ từ vòng trong thì xác định những vị trí còn chưa khai phá hoặc vẫn còn tài nguyên để tìm kiếm.

Từ đó có thể thấy vị này trước khi c·hết người sự cường đại, khi mà mất đi bốn ngàn năm dù cho bí cảnh mười năm mở một lần, suốt ba ngàn năm vẫn không khám phá hết được.

Ở trong Thanh Lam tông, Âu Dương Phi Vân đang nỗ lực đánh phá chính mình giới hạn.

Dựa vào kinh nghiệm bản thân chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết Diệp Phàm sau khi vào Tử Tiêu bí cảnh sẽ đột phá Hóa Hải cảnh, như vậy chỉ còn cách mình một cái Kết Đan cảnh là có thể đuổi kịp bản thân.

Thời gian đợi hắn không có nhiều khi mà Diệp Phàm từ khi trọng sinh đến nay mới được nửa năm tên kia đã từ Ngưng Khí một tầng lên Hóa Hải cảnh một tầng.

Từng cảnh giới tiếp theo nhanh thì gần một năm, chậm thì cũng chỉ có hai năm là đã có thể đột phá.



Đấy là Âu Dương Phi Vân chiếu theo mình tốc độ tu luyện từ Luyện Thể đến Ngưng Thần cảnh là sáu năm tu luyện. Dùng Diệp Phàm từ khi trọng sinh đến khi đạt Ngưng Thần cảnh là bốn năm tới bốn năm rưỡi chắc chắn không phải là đánh giá cao Diệp Phàm.

Dù sao một cái hư hư thực thực từ thượng giới trọng sinh, công pháp vượt Đế Cấp hạn chế hiện tại chỉ có là thân thể hiện tại yếu đuối quá cần thời gian rèn luyện để theo kịp những thứ khác thôi.

Thêm nữa, bảy năm sau cũng chính là tròn năm mươi năm Sinh Tử bí cảnh lần gần nhất mở ra, từ đó thêm cho Diệp Phàm ba năm rưỡi tu luyện tới Ngưng Thần cảnh đỉnh phong sau đó đi vào Sinh Tử bí cảnh đột phá một cái hoàn mỹ sinh tử cảm ngộ.

“Haiz, tính toán ra có lẽ nguyên gốc mình cũng chỉ yên ổn tới bảy năm sau, đến lúc đó bị Diệp Phàm đoạt đi vị trí, c·ướp mất nữ tử mình yêu thích từ đó phát điên sau đó làm ra ám hại Diệp Phàm hành vi từ đó thuận lý thành chương bị g·iết c·hết hoặc phế bỏ.”

Còn hiện nay, Âu Dương Phi Vân hoàn toàn sẵn sàng cho trường hợp hắn không thể ngang nhau cảnh giới đánh thắng Diệp Phàm thậm chí bị thua thì sẵn sàng bảo toàn tính mạng cùng mình gia gia hai người cụp đuôi mà sống.

Nhưng tất nhiên, hắn muốn tranh một ngụm khí.

Lúc này, từng cây trúc cao lớn bị gió thổi đưa qua đưa lại, âm thanh kẽo kẹt vang lên, những chiếc lá vàng bắt đầu rơi lả tả như mưa rào.

Âu Dương Phi Vân tranh thủ ổn định tâm thần, chân bắt đầu chuyển động, cả quá trình không một chút linh lực được điều động chỉ như phàm nhân chậm rãi né tránh từng chiếc lá rơi.

Tưởng như chậm mà lại rất nhanh, chẳng một cái lá nào chạm được vào người Âu Dương Phi Vân, nhưng bởi vì di chuyển tới cực hạn của thân thể, từng vết rách bắt đầu xuất hiện liên tiếp trên đôi chân của hắn.

Máu tuôn trào thấm đẫm từng bước chân, nhưng Âu Dương Phi Vân vẫn không hề hay biết, cho tới khi xương cốt nứt ra không thể chống đỡ được cơ thể hắn thì hắn mới ngã lăn ra đất, miệng thở hổn hển nhanh chóng giải khai linh khí phong cấm từ đó linh khí lan tỏa khắp cơ thể lần lượt ôn dưỡng từng v·ết t·hương.

Nhanh chóng lấy ra linh dược chữa thương ăn vào, một lúc sau v·ết t·hương khép lại thậm chí tưởng như chưa bao giờ b·ị t·hương.

“Ha ha ha, khụ khục, khục, ha ha.”

Vừa ho vừa cười lớn, bởi vì hắn hết sức vui vẻ khi mà chỉ trong mấy tháng hắn đã có thể luyện tới cực hạn của thân thể, mấy hôm trước là ra quyền, chưởng đến cực hạn, hôm nay là bộ pháp tới cực hạn.

Thậm chí trước đó kiếm pháp của hắn còn đánh cho đến cực hạn, năm mươi tư chiêu kiếm hắn bây giờ chẳng còn nhớ kiếm chiêu như thế nào, chỉ còn biết những động tác cơ bản nhất là đâm, chém, đỡ, chặn mà thôi.



Từ bây giờ có thể chuyển sang bước tiếp theo, dùng linh khí cực ít cho đến nhiều dần nhiều dần lên.

Thật sự là bây giờ mức độ cảm nhận từng mạch lạc vận chuyển của hắn đã lên tới khó thể tưởng tượng, khi mà chỉ cần khẽ động hắn đã biết lộ tuyến rõ ràng rồi tưởng như đó là bản năng.

Âu Dương Kiêm Trung lúc này xuất hiện, trầm giọng cùng xen lẫn chút xót con xót cháu tình cảm trong lời nói:

“Tiên hiền chỉ để cập tới cực hạn chứ không có ai thực sự luyện đến cực hạn, thế mà con liều mạng tới mức cực hạn của thân thể như thế này.

Con không sợ thương tổn tới mức vĩnh viễn khó liền sao?”

Âu Dương Phi Vân cười khổ nói:

“Gia gia cũng biết mà, để đánh bại một cái liều mạng thì chỉ có một cái càng liều mạng mà thôi.

Phương pháp điều tiết linh lực các tông môn lớn đều có, nếu không làm đến cực hạn thì vẫn luôn có những phương pháp khác ưu việt hơn, còn khi đã đạt cực hạn của thân thể thì công pháp không còn quan trọng nữa mà lúc đó chỉ có liều ai thân thể tốt hơn thôi.”

Âu Dương Kiêm Trung lo lắng hỏi:

“Điều gì khiến con thay đổi đến như vậy? Có ai đó đe dọa đến con?”

Âu Dương Phi Vân trả lời:

“Gia gia, con không thể giải thích quá nhiều, nhưng đây là định mệnh của con.”



Âu Dương Kiêm Trung thở dài:

“Được rồi, con cứ làm đi, ta luôn ở phía sau con.”

Sau đó yên lặng xem Âu Dương Phi Vân đả tọa hồi phục rồi rời đi.

Ông ta hết sức lo lắng, kể từ khi mà biết ý định sắp tới của Âu Dương Phi Vân, ông ta cũng phải hết sức mệt mỏi chuẩn bị để phối hợp, mồi câu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ cơ hội là thả mồi thôi.

Nhưng người già rồi thì có nhiều nỗi lo, nhiều kinh nghiệm khiến họ có thể nhìn rõ ràng hay đúng hơn là tiên liệu được chuyện gì sẽ xảy tới.

Bởi vì biết nhiều nên lại càng lo, càng không muốn mất đi nên mới càng sợ, Âu Dương Kiêm Trung bây giờ mà mất đi cháu trai chắc chắn sẽ hóa điên thôi, bởi thế dù cực kỳ khát vọng trả thù cho con trai con dâu nhưng ông ta cũng do dự khi biết cháu mình sẽ liên lụy vào.

Thở dài, ông ta chỉ âm thầm chuẩn bị nhiều điều hơn để có thể an tâm hơn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bí cảnh đã mở ra được bốn ngày.

Bốn ngày này Diệp Phàm nhờ vào bản đồ mà đã kiếm được rất nhiều loại cấp bốn cấp năm linh dược.

Trước đó một hôm hắn còn đã ra tay với ba cái mắt mù đến từ Hải Kình tông nghĩ rằng hơn người có thể c·ướp lấy chính hắn cấp năm linh dược.

Hai người bị đ·ánh c·hết, một tên chạy thoát được khiến Diệp Phàm tự trách bản thân không đủ mạnh khi vẫn để người sống kiếm lấy rắc rối cho mình.

Lúc này, một vị đệ tử mặc Thanh Lam tông phục sức không quan tâm tất cả nhanh chóng di chuyển hòng tìm kiếm gì đó.

Cuối cùng hắn cũng tìm thấy chính mình mục tiêu, một cái Đại Lực tông đệ tử, âm thầm theo sát khi thấy tên kia tìm thấy cơ duyên bèn tỏ vẻ trùng hợp xuất hiện sau rồi hai người xảy ra t·ranh c·hấp, dùng thực lực để nói chuyện.

Sau một hồi đánh cho đại địa chấn động, tên kia đệ tử vuốt vuốt trán dời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“May mắn không làm nhục mệnh, thắng lấy tên này Đại Lực tông đệ tử.”

---

Mấy hôm tới sẽ không thể duy trì 4 – 6 chương/ngày do cần viết đoạn này hợp lý tránh bố cục gượng ép. Các đạo hữu thông cảm.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.