Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 38: Rời đi bí cảnh



Chương 38: Rời đi bí cảnh

Đứng tại khu vực cửa vào, Diệp Phàm yên lặng tìm lấy một chỗ phù hợp bắt đầu đả tọa.

Thời gian trôi qua, càng nhiều người tiến về vị trí cửa vào, bởi vì từng cái thế lực đều có người có khúc mắc với Diệp Phàm bởi vậy mà ai cũng ánh mắt bất thiện nhìn lấy hắn nhưng Diệp Phàm chẳng quan tâm, hắn vẫn tiếp tục đả tọa chờ Thanh Lam tông đám người.

Chẳng bao lâu sau Đỗ bàn tử cũng hội tụ lại chỗ Diệp Phàm đả tọa, hưng phất khoe khoang chính mình chiến tích, trong thời gian này hắn không chỉ đối chiến không bại với Lý Phi Kiếm còn đánh cho những tông môn khác đệ tử không sức hoàn thủ.

Bởi thế mới thấy tên này trước kia thực lực không đủ đã nín nhịn như thế nào, nay mới khoe khoang với Diệp Phàm từng li từng tí.

Thời khắc đã điểm, tất cả mọi người tại vị trí cửa vào đều cảm nhận thấy một cỗ hấp lực, sau đó một cỗ kinh khủng không gian dao động trong nháy mắt tại trong hư không truyền đến.

Đối mặt với không gian dao động mọi người cũng không ai hoảng loạn mà bình tĩnh đối đầu, thân hình trong nháy mắt trực tiếp biến mất rồi ngay lập tức xuất hiện ngay bên hồ.

Trong lúc mọi người lần lượt lấy lại tinh thần sau khi bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, những cái trưởng bối nhanh chóng xuất hiện bên cạnh họ, xác định tông môn mình những người còn sống sót đệ tử.

Có người gương mặt vui vẻ, có người thì mặt mũi tái nhợt vì toàn quân bị diệt hoặc cũng gần như là bị diệt toàn bộ.

Ngay lập tức một trận tố cáo Diệp Phàm nổ ra, rồi thì một loạt âm thanh kêu gào rằng Thanh Lam tông thế hệ này ra ba cái đệ tử, trong đó hai cái ở cấp độ yêu nghiệt sở hữu kiếm ý và sở hữu thể chất kinh người đó là Diệp Phàm và Đỗ bàn tử, cái trước thì đánh bại Lý Phi Kiếm, chém đứt Hùng Thanh Mạnh bàn tay, cái sau thì đối chiến với Lý Phi Kiếm ngang sức ngang tài.

Còn một cái tất nhiên chính là Trầm Giang, một cái ‘nhân tạo’ tạm thời thiên tài.

Từ đó, toàn bộ thế lực gần như là thần giao cách cảm đều hướng mắt về Thanh Lam tông vị trí.

Nhận thấy bọn họ ánh mắt bất thiện, Diệp Phàm chỉ để lộ ra một nụ cười nhạt, hiển nhiên hắn cũng không có đem những tông môn này để trong lòng, dù sao trong bí cảnh công bằng cạnh tranh kẻ mạnh có phần, kẻ yếu bại lui mà thôi.

Thấy hắn như thế, từng cái dẫn đội trưởng lão bùng nổ uy áp hướng tới Thanh Lam tông đám đệ tử đè ép.

“Làm sao, các vị như vậy là có ý gì?”

Thanh Lam tông dẫn đội trưởng lão tung hết sức lực chống đỡ đánh tới uy áp nhưng xu thế của hắn liên tục bại lui vì thế phải nhanh chóng chất vấn đám người kia.

“Hừ, đạo hữu không ngại hỏi chính mình tông môn đệ tử trong bí cảnh đã làm gì?”



Hải Kình tông cùng Thái Thanh tông hai vị dẫn đội trưởng lão mặt đầy giận dữ chất vấn.

Thanh Lam tông dẫn đội trưởng lão ánh mắt nghi ngờ nhìn lấy mình đám đệ tử.

Diệp Phàm lúc này mở miệng chất vấn:

“Người vào bí cảnh sống c·hết có số, các vị tông môn đệ tử thực lực không bằng người lại còn ỷ vào người đông tính bắt nạt bọn ta chẳng lẽ bọn ta lại đưa tay chịu trói hay sao?

Há có cái lý nào lại như thế.”

Đỗ bàn tử cũng chen miệng phụ họa.

“Hừ, miệng lưỡi dẻo quẹo, ta nhìn hai ngươi là sát lục thành tính chắc chắn ngộ nhập ma đạo, vì thế hôm nay sẽ thay Thanh Lam tông dạy dỗ lại các ngươi.”

Hải Kình tông trưởng lão lạnh giọng nói.

Hắn cũng như Thái Thanh tông vị kia dẫn đội trưởng lão lần này nhiệm vụ dù cho tông môn những người khác c·hết sạch nhưng hai vị dẫn đội đệ tử thì không được phép c·hết.

Bởi vì bọn họ lần lượt là Hải Kình tông nhị trưởng lão cháu trai cùng Thái Thanh tông đại trưởng lão cháu trai.

Thế mà cả hai người đó đều ngã xuống dưới tay Diệp Phàm, điều này khiến cho bọn hắn thật sự rất sợ hãi, lúc này chỉ hòng tìm lấy một cái công đạo, thêm nữa g·iết hai thiên tài của Thanh Lam tông cũng là một cọc chiến công coi như bù đắp được không đến nỗi m·ất m·ạng.

Thế là hai người ra hiệu cho một nhóm những tông môn khác trưởng lão, những người cũng bị Diệp Phàm đắc tội đồng loạt lao tới nhắm thẳng về phía Diệp Phàm cũng Đỗ bàn tử hòng diệt sát bọn họ.

Diệp Phàm hai tay nắm chặt, hắn đã rất lâu rồi không trải qua cảm giác này, đây chính là thực lực chênh lệch, ở trước mặt đám người kia hắn hiện tại không sức hoàn thủ vì thế dù có chiếm lấy đạo lý cũng chẳng làm được gì.

Ngay khi hắn định thả ra Bùi Tông Lâm tàn hồn để đe dọa đám kia người, thế mà có hai cái cái Ngộ Pháp cảnh trưởng lão của Thanh Lam tông xuất hiện từ trong hư không lạnh giọng chất vấn:

“Các vị ở đây tính làm gì chúng ta tông môn đệ tử?”

Hai cái thì một người xuất thân tử Thanh Lam tông Chấp Pháp phong cùng Bách Khí phong trưởng lão.



Một vị thì là Thái Hòa chân nhân trong tông môn người ủng hộ, một cái thì là hắn huynh đệ tốt và được mời đi tiêu diệt một cái cấp tám yêu thú tương đương nhân loại Ngộ Pháp cảnh cường giả.

Sau đó khi trở về lại hết sức khéo léo vừa lúc đi qua Tử Tiêu bí cảnh và gặp cảnh chính mình tông môn đệ tử bị khi dễ bèn nhảy ra chất vấn.

Mấy cái khác tông môn trưởng lão thấy người ta Ngộ Pháp cảnh cường giả xuất hiện khí thế tự nhiên ỉu xìu, nhưng lại không chịu khuất phục nói:

“Hai vị tiền bối cũng không thể không nói đạo lý, Thanh Lam tông đệ tử diệt sát chúng ta tông môn thiên kiêu mà không phải một hai người mà đã ra tay với rất nhiều người.

Bọn ta hoài nghi chúng đã ngộ nhập ma đao mới lạm sát như vậy.”

Hai vị trưởng lão quay sang hỏi dẫn đội trưởng lão:

“Sự thật là như vậy phải không?”

Dẫn đội trưởng lão hết sức chắc chắn đáp rằng:

“Dạ thưa hai vị sư thúc, tất nhiên là không phải rồi ạ. Bọn họ đệ tử đỏ mắt chúng ta đệ tử cơ duyên hòng c·ướp đoạt nhưng bị phản sát thì là do sức không lại người, cớ sao đã vừa ă·n c·ắp lại vừa la làng?”

Hai vị trưởng lão lạnh giọng hỏi lại:

“Các ngươi còn dám cậy đông bắt nạt Thanh Lam tông hay sao?”

Đám người kia thấy thế đành ỉu xìu bọn hắn dù đông người cũng không đủ để hai cái Ngộ Pháp cảnh cường giả động chân tay.

Mặc dù xám xịt dời đi nhưng trong lòng chất chứa oán giận không thôi.

Lúc này Thanh Lam tông dẫn đội trưởng lão mới thở phào một hơi, hắn chắp tay bái lạy hai vị trưởng lão nói:

“Cảm tạ hai vị sư thúc kịp thời ngăn cản, nếu không hôm nay sư điệt đành phải liều cái thân này hộ lấy đệ tử chạy chốn.”

Hai vị trưởng lão vui vẻ nhìn đám này đệ tử, hết sức vui mừng khi tông môn thế hệ mới ra được ba cái hạt giống tốt, vì thế mà chỉ qua loa đáp lời:



“Tiện tay mà làm, chúng ta vừa đúng lúc đi qua mà thôi.”

Nhưng thực ra từ thân phận của hai người này cũng như việc một trong số đó là Nhị trưởng lão người ủng hộ thì ta có thể mơ hồ đoán ra được điều gì đó.

Bởi vì Âu Dương Phi Vân không chắc chắn Diệp Phàm đạt được bí cảnh cơ duyên thì có thể đạt được một vị cường giả phò trợ như một số tác phẩm trước kia hắn đọc qua hay chỉ là lấy đi cơ duyên và phải hoàn thành một nhiệm vụ nào đó nên hắn đành phải cử người đi qua bảo đảm cho đám đệ tử.

Nghĩ thế nào thì Âu Dương Phi Vân cũng không chắc chắn khí vận chi tử Diệp Phàm có thể bảo toàn được đám kia đệ tử.

Còn về phía Diệp Phàm dẫu có thông thiên đến đâu cũng không thể ngờ rằng từ khi hắn bước vào Tử Tiêu bí cảnh đã dính phải Âu Dương Phi Vân tính toán.

Ngoài trừ Diệp Phàm và Đỗ bàn tử ra thì tám người còn lại đều là đệ tử đã gia nhập Đại Đồng hội, thêm vào đó Âu Dương Phi Vân đã có thông tin về nhóm đệ tử có khả năng được tuyển chọn vào Tử Tiêu bí cảnh của các thế lực khác từ to tới nhỏ hạng người.

Sau đó, nắm bắt Diệp Phàm chắc chắn sẽ không chút nương tay nếu có kẻ dám trêu chọc hoặc tranh c·ướp cơ duyên của hắn, thêm vào việc có Trầm Giang là ngòi nổ kích phát Diệp Phàm chiến đấu với tứ đại tông môn còn lại người dẫn đội hòng thể hiện ra hắn thiên phú kinh người, chiến lực bất phàm.

Thêm nữa là để cho Đỗ bàn tử lộ ra ngoài ánh sáng cùng có cơ hội biểu hiện bản thân thiên phú.

Ngoài ra bảy vị đệ tử còn lại đều có nhiệm vụ tại thân, đó là cứ mỗi một giai đoạn thời gian, dù cho gặp phải bất kỳ tông môn nào đệ tử khi t·ranh c·hấp cũng gắng sức duy trì âm thầm dẫn dắt bọn họ quy tụ về một khu vực đã định trước.

Tất nhiên, bọn họ không hề biết người khác nhiệm vụ cũng là như vậy.

Thế là hết đám này đến đám khác tông môn đệ tử bị dắt đi sau đó trùng hợp gặp phải Diệp Phàm cơ duyên kết quả là nảy ra t·ranh c·hấp.

Tội cho bọn họ, cứ gặp Diệp Phàm là dính hàng trí quang hoàn dẫn đến dẫu Diệp Phàm có mặc trên người Thanh Lam tông chân truyền trang phục, có biểu hiện ra thực lực kinh người ở trước đó mà vẫn bị bọn hắn khiêu khích.

Và người thì đòi đoạn Diệp Phàm một tay, người bắt hắn phế tu vi, người yêu cầu Diệp Phàm đoạn một chân, rồi sau đó chẳng có cái nào nguyên vẹn người.

Từ đó vừa đau mất thế hệ tương lai nhân tài, kiêng kị Thanh Lam tông thế hệ này ba vị thiên tài, lại thêm trước đó có Âu Dương Phi Vân cùng Tần Thiên Tuyết, như vậy chỉ cần trưởng thành lên Thanh Lam tông đã lực ép quần hùng chắc chắn khiến các tông môn khác oán giận không thôi.

Thật ra mọi việc hết sức thuận lợi cũng một phần vì nguyên bản kịch bản cũng sẽ đi theo hướng này, còn Âu Dương Phi Vân chỉ biến cho việc này nó to hơn ‘chút xíu’ mà thôi.

Nhưng may mắn, không có điều gì vượt tầm kiểm soát xảy ra, chỉ có là Âu Dương Phi Vân vì cẩn thận đã không để Diệp Phàm lộ ra Bùi Tông Lâm tàn hồn dẫn đến tông môn khác càng thêm kiêng kị và cũng là Diệp Phàm một lá bài tẩy về sau.

---

Viết xong đọc lại, cảm giác hai chương hơi khô khan nên sẽ kết thúc chương hôm nay ở đây để điều chỉnh lại cảm giác cho văn phong tốt hơn.

Chúc các vị đạo hữu ngủ ngon.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.