Phong Cuồng Lão Sư - Lăng Duệ

Chương 36: Tình yêu cỏ đuôi chó



Trong ngàn vạn con người, bạn gặp được người cần gặp, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước. - Trương Ái Linh. (1)

 

Quanh co khúc khuỷu, nắm tay Cẩn đi trên con đường nhỏ hẹp. Với hình ảnh lãng mạn này, con đường này thật sự là có chút xấu xí, không có đá tảng, không có đá cuội, chỉ có bụi đất cùng những viên đá vụn.

 

Không nhanh không chậm bước đi, cảm giác không thoải mái sau khi say rượu đã chậm rãi biến mất, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo rõ ràng, thỉnh thoảng cười đùa cùng Cẩn.

 

Không biết lúc nào đã đi tới bờ sông nhỏ. Nhớ kỹ khi còn bé, nước sông chảy rất xiết, mà bây giờ, lại đục ngầu, nước cạn, nhìn thấy được sỏi đá trần trụi. Dòng sông nhỏ, đã giáng cấp thành dòng suối nhỏ.

 

Bỏ đi ý nghĩ muốn nghịch nước, ngồi xuống bãi cỏ. Qua rồi mùa những bụi cỏ xanh um tùm phát triển, cỏ dại thay thế, khắp nơi cũng chỉ còn lại những bờ bụi hanh khô úa vàng. Hoặc chờ đợi lửa lớn bất tận, hoặc bị gió bẻ gẫy mang đi, phiêu dạt cô linh...

 

"Xem ra, tới không phải lúc rồi!" Tôi vừa cười vừa nói, "Có chút hiu quạnh!"

 

Tôi đặt tay trái lên tay phải Cẩn, nàng quay đầu nhìn tôi, khẽ nở nụ cười, quay đầu, nhìn thẳng như trước... Cẩn cười không khỏi làm tim tôi đập rộn lên, tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên thấy, không biết nên hình dung như thế nào – đại loại là thản nhiên cười muôn hoa thất sắc.

 

Tìm kiếm xung quanh một phen, cuối cùng tầm mắt nhìn thấy, thò người ra, bẻ gẫy, đưa cho Cẩn!

 

Là một nhánh cỏ đuôi chó đã khô vàng.

 

Cẩn tiếp nhận, cầm ở trong tay nhìn. Cỏ đuôi chó ngụ ý thầm mến, tôi nghĩ, nàng chắc là biết đến. Nhìn một hồi liền lặng lẽ cười một mình.

 

"Ý nghĩa cỏ đuôi chó, dù chuyển kiếp ngàn năm băng và tuyết

 

Những điều này,

 

Thầm mến, tình yêu gian nan không người hiểu rõ

 

Đại biểu cho -- hữu nghị trường tồn

 

Vì em, bện chiếc nhẫn từ cỏ đuôi chó

 

Theo kích thước ngón tay kết cỏ thành nhẫn, đeo lên ngón tay, đại biểu cho hứa hẹn cả một đời.

 

Tôi yêu em.

 

Như nhánh cỏ đuôi chó nhỏ bé kia."

 

Cẩn khẽ ngâm nga những câu thơ tôi chưa từng nghe qua. Chăm chú nghe, nhìn bộ dáng thả hồn theo gió của nàng, từ từ di chuyển, đến gần nàng hơn.

 

"Ai viết vậy? Hình như em chưa từng nghe bao giờ!" Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói. Vẫn luôn tự tin mình là một người đọc nhiều sách vở, mà mỗi một lần cùng Cẩn trò chuyện, lại luôn cảm giác mình nông cạn muốn chết!

 

"Tôi cũng không nhớ rõ! Hình như là đọc được trong một tạp chí!" Cẩn sờ sờ đầu tôi, "Minh nhi, tóc em dài!"

 

Chỉ một câu nói đơn giản, lại ấm áp đến nỗi làm lòng tôi tan ra. "Đừng... cắt nữa. Em cũng không còn nhỏ, nên bắt đầu để tóc dài..." Cẩn chậm rãi nhỏ nhẹ nói.

 

Đối với yêu cầu của nàng, cho tới bây giờ tôi cũng không biết cái gì gọi là cự tuyệt!

 

"Kỳ thực, có đôi khi em cảm giác mình rất nhỏ bé!" Tôi nhàn nhạt nói, nhìn biểu tình Cẩn thay đổi có chút ngạc nhiên, mỉm cười.

 

"Nhỏ bé? Không phải chứ! Người như em, lại cũng có cảm giác như vậy?" Vẻ mặt Cẩn không tin.

 

"Không phải 'có cảm giác như vậy', mà là... Cái từ 'nhỏ bé' này vẫn là từ em dùng để hình dung chính em. Nhỏ bé nhưng không thấp kém, nỗ lực làm chuyện của mình." Tôi cười cười, quay đầu nhìn Cẩn, "Kỳ thực, mọi người đều là như vậy! Ai cũng sẽ cảm giác mình rất nhỏ bé! Con người vốn nhỏ bé, hơn nữa, nhỏ bé cũng không phải chuyện gì xấu, Tagore từng nói -- Khi chúng ta khiêm tốn nhún nhường, đó là lúc chúng ta gần nhất với sự vĩ đại."

 

"Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy em như trở về hồi làm văn cấp ba, luôn muốn đem tính cách đặc biệt của mình nâng lên thành đặc điểm chung của con người!" Cẩn cười vung nhẹ cỏ đuôi chó trong tay lên mặt tôi, có chút ngứa, tâm cũng nhộn nhạo co lại thành một đùm.

 

Nhìn cỏ đuôi chó Cẩn cầm trong tay, không khỏi nở nụ cười, "Khi còn bé em còn biết dùng cái này bện nhẫn. Một đám con nít, tụi em cùng nhau bện, bện xong, đưa cho nhau chơi. Chỉ tiếc, hiện tại đã quên mất, mà những người bạn cùng nhau lớn lên mỗi người một nơi, bây giờ muốn gặp ai cũng khó!"

 

"Nhẫn cỏ đuôi chó?" Cẩn cười nhìn tôi, "Con trai tặng hay là con gái tặng?" Nhìn biểu tình Cẩn, xấu xa, giống như mặc kệ tôi có nói cái gì thì đều có một cái hố thật lớn chờ tôi nhảy xuống.

 

"Đều có! Hồi đó em chính là một ông vua con, nhân duyên rất tốt... Người tặng quà em tương đối nhiều... Lúc đó nhẫn không có quan hệ với tình yêu nha!" Hắc hắc, tôi không phải người thấy cái hố to như vậy lại nhảy xuống, dĩ nhiên tìm đường vòng mà đi.

 

"Không quan hệ với tình yêu?" Cẩn lặp lại lời nói của tôi, "Vậy cái gì có quan hệ với tình yêu?" Nhìn bộ dáng nàng liếc mắt nhìn, thật muốn ôm vào trong ngực...

 

"Có rất nhiều thứ liên quan tới tình yêu nha! Như 《Kiêu hãnh và định kiến》, em cảm thấy rất kinh điển, còn có 《Jane Eyre》nha, 《Cuốn theo chiều gió》nha, những thứ này đều có liên quan tới tình yêu nha... Cô đây là đang đánh đố em đọc tên những tác phẩm nổi tiếng à, không chơi!" Tôi vừa bẻ ngón tay, vừa cười giả lả.

 

"Được rồi được rồi..." Cẩn bất đắc dĩ phẩy tay, "Em đây không phải là đọc tên những tác phẩm nổi tiếng, mà là đang lên lớp tiết ngữ văn a... Còn trả cho tôi một đống dẫn chứng phong phú..."

 

Hắc hắc, vẻ mặt cười xấu xa... Muốn chính là hiệu quả này, Cẩn dạy, liệt kê rõ ràng có khí thế...

 

Xoay người đưa lưng về phía nàng, trước vẻ mặt ngạc nhiên của nàng liền nằm xuống đùi nàng. Tư thế mập mờ có sức hấp dẫn cực lớn, nàng cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt như nước, dịu dàng chảy xuôi...

 

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

 

Nhìn bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại thôi, lòng cảm thấy đau như cắt. Lại nhằm vào chữ 'nhẫn' mà thăm dò, liệu đây có phải là điềm báo cho tình cảm vốn phủ đầy bụi lâu nay bị gọi dậy. Nhìn em cười đơn thuần như một đứa trẻ, tựa như mới vừa nhìn thấy em của mùa hạ năm đó. Chỉ là thiếu vài phần bướng bỉnh, thêm vầi phần cẩn trọng chi li.

 

Thấy ngạc nhiên về việc em lại đọc sách nhiều đến vậy. Bốn năm chia lìa, dưới bầu trời xanh thẳm, bên chốn hoang vu, vừa cầm sách, vừa trông mong mình mau mau lớn lên. Cuồng ngạo từ trong cốt tủy bị năm tháng mài mòn giấu đi không dễ phát hiện, con ngươi thâm sắc nói lên những gian khổ của trưởng thành.

 

Tay em đặt trên tay tôi, lòng bàn tay có chút ẩm ướt. Cúi đầu ngắm nhìn, thấy từng vết sẹo hiện rõ trên mu bàn tay. Phật châu trên cổ tay đã phai sắc, từng nghe em hời hợt thuật lại, dây chuỗi hạt bị đứt, em nhặt tìm từng viên một xuyến thành nhớ thương. Trước đây đưa cho em là muốn em lo giữ mình, tu tâm dưỡng tính. Vậy mà Minh nhi thông minh lại tìm ra cho nó một hàm nghĩa khác. Trong điện thoại, em đã từng hỏi tôi có từng nghe qua một bài tên là 《Cầu Phật》 hay không. Tôi thật không ngờ, phía sau ca khúc vốn không có gì đặc biệt ấy, lại ẩn giấu một câu chuyện đau thương lay động lòng người đến vậy – Chú sói trắng cô độc và cô sơn nữ làm bạn, cô gái rời đi, sói trắng khổ cầu bảy năm, rốt cuộc cầu được một khế ước, muốn biến thành người cần dùng sinh mệnh ba đời ba kiếp để đổi, huống hồ khi biến thành người, chỉ có một ngày một đêm sinh mệnh. Tìm kiếm khổ sở, cuối cùng gặp được cô gái nó yêu, biến thành hình người. Sói trắng ôm lấy cô gái ngồi dưới ánh trăng, cảm thụ được phần tình yêu không dễ dàng được đến. Thời khắc sắp tới, trần duyên đã hết. Lúc sắp rời khỏi trần thế, sói trắng nằm ở trong lòng cô gái, nói với nàng: "Ta sẽ bước qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà xé lòng kia. Có lẽ ba kiếp sau chúng ta cũng không thể gặp lại, hãy để cho ta hôn nàng một lần cuối, có được không?" Cô gái rơi nước mắt... chú sói trắng dùng hết sức lực cuối cùng, nhẹ nhàng hôn lên má cô gái. Sói trắng biến trở về nguyên hình! Cô gái vô cùng bi thương quỳ trước mặt Phật Tổ. Sói trắng cho cô gái tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng cho cô nỗi đau khắc cốt ghi tâm, cô gái hỏi Phật Tổ: "Liệu chúng con còn có thể gặp lại..."

 

Bàn tay ấm áp đem đến hơi ấm cho lòng tôi. Tôi cảm nhận được những lời thì thầm cùng tình yêu sâu đậm. Em học được cách khiến tôi tự mình khai thác những cố sự và tình cảm của mình, dùng cách đó dạy cho tôi cách mình dùng để phỏng đoán tâm tư tôi. Minh nhi thông minh, suy đoán lòng tôi lại để lại cho tôi những nghi hoặc. Em không giống như khi còn bé đỏ mắt kêu gào, bộ dáng ôn tồn lễ độ làm tôi có chút mê loạn. Bốn năm, em không ở cạnh tôi, nhưng tôi vẫn nghe được giọng nói em, vẫn cảm nhận được hơi thở của em bao quanh mình.

 

《Jane Eyre》, lúc nói ra tên quyển sách này tôi có nhìn vẻ mặt của em một chút, không có biểu cảm khác thường, bất cần đời che dấu tình cảm nội tâm. Em không biết tôi cũng từng có một tình yêu như thế, như tuẫn đạo, cam tâm vì nó mà vĩnh viễn hi sinh. Chỉ là trải qua phong sương, mới phát giác đó chỉ là mê cung trong đồng thoại. Mỗi khi em đứng trước mặt tôi, ánh mắt nóng bỏng gần như thiêu đốt lòng tôi trong nháy mắt, tôi sợ hãi bất an trước sự thay đổi, thậm chí muốn chạy trốn. Em nói thấy mình nhỏ bé, lời này làm tôi rung động. Bởi vì tôi cũng từng là một người nhỏ bé. Lúc bằng tuổi em, tôi vẫn chỉ là một người tư sắc thường thường, bé nhỏ không đáng kể, cuộc sống đơn độc bình thường, giống hoa cỏ dại không người thưởng thức, không người bẻ ngắt, tự sinh tự diệt. Tình cờ gặp gỡ, ngẫu nhiên nếm qua hương vị tình yêu, cho là linh hồn mình được cứu rỗi và thăng hoa, yêu triệt để, mà đến cuối cùng lại tan biến. Sống cuộc sống cô độc, không suy nghĩ đến việc bước chân vào ái tình nữa, lại bị đứa bé này làm rối loạn tâm tư. Từng âm thầm quyết định, dùng thời gian thử thách khảo nghiệm ý chí của em, lại không nghĩ rằng, cũng là khảo nghiệm chính mình. Chia lìa bốn năm, thăm dò lẫn nhau, dò xét lẫn nhau, kỳ thực từ lâu tâm hồn cả hai đã hợp làm một thể.

 

Ngồi bên cạnh em, tôi thậm chí có cùng một loại cảm giác với Rochester – 'Những lúc em ở bên tôi như bây giờ, cứ như thể dưới xương sườn trái tôi, có một sợi dây vô hình nối với một sợi dây tương tự trong con người nhỏ bé của em, kết rất chặt, không thể gỡ được. Và nếu eo biển dậy sóng kia, với gần hai trăm dặm trên đất liền nữa, ngăn cách chúng ta, đến lúc ấy, trong tim tôi liền sẽ chảy máu...' (2)

 

Mỗi một lần đối thoại, càng làm cho tôi nghĩ, em đã không còn là một đứa bé, tôi nên thay đổi phương thức đối mặt với em. Ánh mắt sáng ngời, đầu lưỡi hùng biện, linh hồn nóng bỏng nhưng nhu hòa và vững chãi, tính cách lương thiện, kiên định và bất khuất, tôi biết, lúc này đây, tôi đã bị bắt làm tù binh, hoàn toàn triệt để!

 

Chú thích

 

1. 《Tình yêu - Trương Ái Linh》

 

2. 《Jane Eyre-Charlotte Brontë》


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.