Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1987: Bóng dáng trong núi tro cốt (2)



“Mà bây giờ… Nếu luyện Cửu Lê thành bí tàng, thì hết thảy được giải quyết

dễ dàng rồi. Cửu Lê, làm đỉnh cao của Vu Đạo, có thể được Thần linh nhện coi

trọng như vậy, có thể thấy được vị cách của hắn tuyệt đối sẽ không yếu hơn

Xích Mẫu, thậm chí khả năng cao còn vượt qua cả Xích Mẫu.”

“Lấy nó làm bí tàng thứ năm của ta, rất thích hợp, đây là một tòa Vu Tàng!”

“Sau khi biến thành Vu Tàng của ta, nó tự nhiên sẽ hoàn toàn thành một thể

với ta, không bị bóc ra dễ dàng, mà sương mù Cửu Lê cũng sắp thành thủ đoạn

của ta!”

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tia u ám.

Cảm thụ của hắn đối với sương mù xám Vu nguyên cực kỳ mãnh liệt. Hắn

biết ý chí bài xích Thần linh, bài xích tu vi ẩn chứa bên trong nó ngang ngược

đến mức nào.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh đứng lên, nét mặt túc mục, khom người cúi đầu

hướng về Cửu Lê.

Cái cúi đầu này, là bái nhân quả, là kính huy hoàng.

Sau đó hắn ngồi xuống, khép kín hai mắt, bắt đầu luyện hóa!

Cùng lúc đó, ở chỗ sâu trong Cửu Lê Cấm cách chỗ hắn hơi xa, việc ba thần

trấn áp điện thờ cũng đã kết thúc.

Theo điện thờ của ba thần tiêu tán, mặt nước bùn khôi lại như thường,

sương mù xung quanh lưu động, che đậy hết thảy vết tích.

Dưới nước bùn, phong ấn Thần linh nhện trong điện thờ lại càng nồng đậm,

khí tức cuối cùng của nó dường như cũng xuất hiện điềm báo dập tắt.

Mà núi tro cốt phía dưới nó thì hết thảy như thường, không có bất cứ biến

hóa nào.

Thế nhưng, trong chỗ sâu của núi này mà người ngoài không cách nào dò

xét, có thở dài một tiếng mơ hồ quanh quẩn.

Đó là một bóng dáng giấu ở trong núi tro cốt.

Toàn thân bóng dáng này tràn ra ý vị tang thương cùng tuế nguyệt, cực kỳ

cổ xưa.

Hắn không nhúc nhích, giống như xác chết.

Nhưng vào lúc này, hắn mở mắt ra.

Nếu có tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ở đây, nhìn rõ ràng dáng vẻ

người nọ, thì tất nhiên sẽ rung động đến cực hạn.

Bởi vì, dáng vẻ của hắn giống như đúc… Vị Đại Ti Quyền nhất thống Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc đã vẫn lạc vô tận năm tháng!

Vừa gặp thời gian một lần, bảy ngày đã trôi qua.

Dao động của Sơn Hải đại vực, cũng bởi vì Cửu Lê Cấm bị phong ấn một

lần nữa, mà bình ổn lại.

Hung thú trong đó không còn kêu rên nữa, sự giãy dụa đến từ linh hồn và

huyết mạch của bọn chúng từ từ tiêu tán, thú tính thay thế toàn bộ.

Nhưng tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tham dự cuộc đi săn lớn, nội tâm

của bọn họ lại không cách nào bình tĩnh nổi, suy đoán khác nhau hiện lên trong

lòng mỗi người.

Phần lớn trong đó, đều thông qua phương thức khác biệt, biết ngọn nguồn

của dao động Sơn Hải đại vực lần này, thế là sôi nổi tránh đi, không muốn tới

gần Cửu Lê.

Cho dù dãy núi Hứa Thanh ẩn thân, cách Cửu Lê Cấm khá xa, nhưng trong

bảy ngày này, người qua đường cũng không nhiều lắm.

Lại thêm hắn ẩn nấp rất tốt, sương mù xám cũng bị thủy tinh màu tím hoàn

toàn hấp thu, cho nên chưa từng có người phát hiện ra.

Điều này khiến cho Hứa Thanh trong bảy ngày yên tĩnh này, toàn thân và

tâm đắm chìm trong việc luyện hóa Vu Tàng Cửu Lê.

Muốn hoàn toàn khống chế Cửu Lê, biến thành một bộ phận của thân thể,

chỉ khi luyện nó thành Vu Tàng.

Nhưng một bước này, không phải đơn giản như vậy.

Việc đầu tiên cần làm, không phải là dung nhập chín cái đèn lồng trôi nổi

bên ngoài thân thể vào trong người, mà là phải tạo nên ra một nền móng bí tàng

dung nạp đèn lồng trong thức hải trước đã.

Nền móng bí tàng này càng quan trọng hơn, một mặt phải có thể tiếp nhận

Cửu Lê dung nhập, một mặt khác, cũng cùng một nhịp thở với việc Hứa Thanh

rốt cuộc có thể chân chính dung hợp Cửu Lê hay không.

Cho nên, sau khi suy tư, Hứa Thanh có một quyết định.

Huyết nhục làm nền, bạch cốt làm núi!

Trong bảy ngày này, hắn không ngừng tiêu hao huyết nhục của mình, khiến

cho chúng hội tụ trong thức hải, trải ra nền tảng bí tàng.

Quá trình này cần lượng huyết nhục quá lớn. Dưới trạng thái bình thường,

cho dù Hứa Thanh có chôn vùi cả mình cũng không đủ.

Thế là, hắn nghĩ tới bạch phong trong Thanh Sa đại mạc của Tế Nguyệt đại

vực.

Đó là một loại gió kinh khủng làm huyết nhục và xương cốt đều sinh trưởng

hỗn loạn. Ban đầu ở trong Thanh Sa đại mạc, chỉ cần là người bị bạch phong

thổi qua, đều sẽ biến thành huyết nhục dị dạng, cho đến hóa thành núi thịt, hỗn

loạn mà chết.

Hiện tượng này, lúc trước hắn đã từng nghiên cứu, cũng từng thử trên thân

người khác, từng là một trong những phối phương sáng tạo Giải Chú đan.

Đồng thời hắn biết rõ, huyết nhục mọc ra này cũng chân chân thực thực

thuộc về bản thân, cho nên sau khi suy nghĩ, Hứa Thanh cắn răng, nuốt vào đan

dược ẩn chứa bạch phong còn lại bên trong túi trữ vật, thân thể hắn lập tức liền

bắt đầu sinh trưởng hỗn loạn.

Bảy tám cánh tay, mấy chục chân, nhiều cái xương đầu, toàn bộ điên cuồng

mọc ra, thân thể càng trở nên cồng kềnh khổng lồ.

Mượn những huyết nhục mọc ra này, Hứa Thanh tiêu hao chúng, làm nền

móng bí tàng trong thức hải của hắn dần dần có hình thức ban đầu.

Trong thời gian này, hắn cũng nuốt không ít đan dược ẩn chứa bạch phong,

thân thể sinh trưởng hỗn loạn, cũng từng bước đến khoa trương trình độ nhiều

lần biến thành núi thịt.

Cảm giác suy yếu nhiều lần xuất hiện.

Cũng may có thủy tinh màu tím khôi phục, mới khiến cho hắn miễn cưỡng

kiên trì nổi.

Cuối cùng, hình thành một mặt đất bằng huyết nhục kích cỡ chừng vạn

trượng.

Đây là cực hạn của hắn.

Toàn bộ vạn trượng huyết nhục này, đều là vật của bản thân hắn, nền móng

bí tàng dùng đó làm thành, đương nhiên là đồng nguyên với hắn.

Mặt khác, phía trên mặt đất huyết nhục vạn trượng này, Hứa Thanh cũng

đang không ngừng chồng chất xương cốt, hình thành chín ngọn núi xương cốt.

Hình dáng của chín ngọn núi xương cốt bộ dáng đều là xương đầu.

Hứa Thanh đã dựa theo bố cục và hình dáng của hạch tâm Cửu Lê dưới

ngàn trượng trong trí nhớ, mà tạo nên.

Mặt đất, là huyết nhục của hắn, núi xương, là xương cốt của hắn.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.