Hắn biết rõ, dưới sự tăng cường toàn phương vị của Cửu Lê, sức chiến đấubây giờ của mình đã vượt qua Quy Hư tầng bốn, đạt tới cấp độ đại viên mãn củacảnh giới Quy Hư này.Chân chính ở cùng một khu phạm trù sức chiến đấu với Thác Thạch Sơn,Phàm Thế Song cùng Tịch Đông Tử, lại thuộc về đỉnh cao.Đây, chính là hình thái mạnh nhất của Hứa Thanh bây giờ!“Nhưng đây không phải trạng thái mạnh nhất của Vu Tàng!”“Trong mảnh vỡ kí ức của xương đầu Cửu Lê, hình thái Vu của nó khôngphải như vậy.”Hứa Thanh hồi ức mảnh vỡ kí ức mình đã xem, lúc ấy bên ngoài Tuyệt Thầnđại trận, Cửu Lê khoanh chân ngồi ở đó, sau lưng hắn hiện ra một mảnh sươngmù xám trùng trùng điệp điệp.Chỗ sâu trong sương mù, mơ hồ tồn tại một con quái vật khổng lồ, khí tứckinh khủng, lay trời động đất, lại không phải hình rồng.Mà như thân người!“Thân là Tổ Vu của Huyền Thiên Đại Vu tộc, đó mới là hình thái Tổ Vuchân chính của Cửu Lê!”Hứa Thanh tâm động, thử thúc giục Vu Tàng thứ năm, nhưng mặc cho hắntriển khai thế nào, Vu Tàng thứ năm cũng đều chỉ cuồn cuộn, không có dị tượngkhác.Đồng thời một cảm giác hạn chế từ trong cõi sâu xa, ánh vào tâm thần HứaThanh.Như một vách ngăn kiên cố, không cách nào phá vỡ.Hứa Thanh nheo cặp mắt lại, phân tích dưới đáy lòng.“Lấy thực lực hiện tại của ta, còn không cách nào thể hiện nó ra…”“Có lẽ, khi ta lại thu hoạch được bốn Thiên đạo, đột phá Linh Tàng bướcvào Quy Hư, mới có năng lực đánh vỡ vách ngăn, làm hình thái Vu của Cửu Lêtái hiện thế gian.”Nghĩ tới đây, Hứa Thanh thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu xa nhìn phương xa.Trong lòng hiện ra quá khứ sau khi đi tới Sơn Hải đại vực này, từ gặp đượcTịch Đông Tử, bị đuổi giết trốn vào Cửu Lê Cấm, cho đến giãy dụa trong đócửu tử nhất sinh, cuối cùng thu hoạch to lớn.Hết thảy những trải nghiệm và lịch sử chân chính hắn nhìn thấy trong thờigian này, đều làm hắn có một loại cảm thán không cách nào nói rõ.Hồi lâu, trong mắt Hứa Thanh phun ra vệt sắc lạnh.“Ta đã đi ra Cửu Lê, như vậy… Tịch Đông Tử!”Đáy lòng Hứa Thanh bùng lên sát ý, thân thể hắn lóe lên, theo âm thanh sétđánh nổ tung bầu trời, bóng dáng hắn phá không mà đi.Vòng thứ hai cuộc đi săn lớn lần này, nhất định tràn ngập máu tanh, đồngthời trên cấp độ, cũng khác biệt dĩ vãng.Ví dụ như chuyện đại vực chấn động trước đó, chưa từng xuất hiện.Cho dù điện thờ của ba thần giáng lâm, trấn áp hạch tâm Cửu Lê, nhưng daođộng của Thần linh nhện trước đó, vẫn làm cho hung thú bên trong Sơn Hải đạivực này, thừa nhận kích thích huyết mạch nhiều lần.Thế là, các loại thú vốn tràn ngập hung ý của Sơn Hải đại vực, cảm giáchung tàn lại càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí tại một số khu vực, đều xuấthiện thú triều quy mô nhỏ.Bởi vậy hung hiểm mang đến cho tu sĩ tham dự vòng này cũng tăng vọt theođó.Không nói mỗi thời mỗi khắc, nhưng gần như mỗi ngày, đều có không ít tusĩ các tộc Viêm Nguyệt tham dự cuộc đi săn lớn, chết thảm trong mảnh đại vựcnày, huyết nhục của bọn họ biến thành chất dinh dưỡng, tẩm bổ nơi đây.Mà trong sự hỗn loạn này, cũng có một số người thu hoạch, đạt được thànhtựu vốn không có khả năng đạt tới, thu hoạch được tọa kỵ trân quý.Nhưng nói về tổng thể, Sơn Hải đại vực, xuất hiện điềm báo biến động.Điểm này, khi Hứa Thanh rời khỏi nơi bế quan, phi nhanh trên bầu trời, hắncàng cảm nhận được rõ ràng hơn.Hắn nhìn thấy đàn thú cuồng bạo lao nhanh trên mặt đất.Đó là một loại hung thú có hình thái như ngựa, nhưng lại mọc ra sáu cáichân, có đầu rắn.Tên nó là Đạp Viêm.Sở dĩ có tên này, là bởi vì khi con thú này lao nhanh, dưới chân sẽ xuất hiệnngọn lửa màu xanh lục. Những nơi chúng đi qua, ánh lửa màu lục đầy trời, cóthể thiêu đốt linh hồn.Trong lúc bọn chúng lao nhanh, có thể thấy được linh hồn của rất nhiềuhung thú và tu sĩ trong ngọn lửa bên ngoài thân thể, bị bọn chúng trói buộc,đang phát ra tiếng kêu thảm thiết.Khi Hứa Thanh đi ngang qua không trung, đàn thú Đạp Viêm này phun rakhói xanh ra khỏi miệng, đang muốn rít gào về phía Hứa Thanh.Nhưng chớp mắt tiếp theo, Hứa Thanh tràn ra một sợi khí tức Cửu Lê trênthân mình.Chỉ là một sợi, đàn thú Đạp Viêm vốn dĩ cuồng bạo trên mặt đất này, toànbộ run lên, cả đàn dừng lại, sau đó lại quỳ mọp hướng lên màn trời, phát ratiếng kêu rên.Tiếng kêu rên, không phải bởi vì bọn chúng thừa nhận tổn thương thực chấttrên thân, mà là tiếng thống khổ và bi ai phát ra từ linh hồn.Đó là bản năng trong huyết mạch của bọn chúng.Cửu Lê là Huyền Thiên Tổ Vu, khí tức và huyết mạch của hắn là chí cao vôthượng trên mảnh đất này.Mà căn nguyên của tất cả hung thú trong Sơn Hải đại vực này đều là Đại Vudưới trướng Cửu Lê năm đó.Cho nên, sau khi lại một lần nữa cảm nhận được khí tức của Cửu Lê, nhữnghung thú này do Đại Vu tử vong lúc trước biến thành, bị câu lên một chút ký ứchuyết mạch.Cả người Hứa Thanh dừng lại. Hắn nhìn đàn thú Đạp Viêm quỳ mọp kia,hồi lâu, mới xé gió đi xa trên bầu trời.Suốt một đường hắn phi nhanh, từng cảnh tượng như vậy, chỗ nào cũng có.Cho dù trên bầu trời cũng là như thế, từng đàn chim bay vút lên, đang khôngchút kiêng kỵ nhấc lên gió bão, nhưng thời khắc Hứa Thanh đến gần, nhữngloài chim này cùng nhau yên tĩnh, run rẩy cúng bái, miệng phát ra tiếng kêu rên.Hết thảy, khiến Hứa Thanh cảm nhận được sâu sắc sự bi ai của đàn hung thúnày, cũng cảm nhận được địa vị của Cửu Lê ở đây.Hắn thậm chí dần dần xuất hiện một loại cảm giác tựa như đi trên lãnh địamình.Nhưng cảm giác này, kèm theo cảm xúc đắng chát của Cửu Lê, tích lũytrong lòng Hứa Thanh.Hứa Thanh không thích bị ảnh hưởng, thế là xóa đi loại cảm xúc thuộc vềCửu Lê hiện ra trong lòng này.