Chớp mắt, chín cái đầu này đã dung hợp với hình thái thần linh của HứaThanh, hóa thành bộ Vu giáp tràn ngập cảm giác vạn cổ tang thương kia.Chín đầu của Cửu Lê cùng nhau hiển hiện, tăng cường sức chiến đấu củaHứa Thanh đến nghiêng trời lệch đất trên toàn phương vị.Khi Nhai Tí biến thành mặt nạ mang trên mặt Hứa Thanh, thiên địa biếnsắc, gió nổi mây phun!Một tồn tại chưa hề xuất hiện trong lịch sử đã hiện ra trên thế gian này.Thần cùng Vu, đồng thời xuất hiện trên thân một người, khí tức mạnh mẽkhó mà hình dung kinh thiên dâng lên trên người Hứa Thanh.Quỷ Xa dưới mặt đất quỳ xuống run rẩy, Quỷ Xa trên bầu trời lại cũng yênlặng cúi đầu.Cỏ cây rừng mưa xung quanh cùng nhau xoay người, sấm sét màu đỏ trêntrời cũng đều nổ tung, khiến cho màn trời bị nhuộm lên màu đỏ.Những tu sĩ Viêm Nguyệt kia, càng có không ít kẻ không chịu nổi, phun ramáu tươi, không thể không rút lui, đáy lòng đã bị sự hoảng sợ và kinh hãi lấpđầy.Cho dù là Phàm Thế Song và Tịch Đông Tử, đầu óc cũng như có sấm sét nổtung.Không cần động thủ, bọn họ đã có thể rõ ràng cảm giác được sự mạnh mẽcủa Hứa Thanh giờ khắc này.Thiên Mặc Tử xa xa thở dồn dập. Hắn giống như mọi người, cũng là lần đầutiên trông thấy loại hình thái này của Hứa Thanh, mà cảm ứng đến từ huyếtmạch khiến cho trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên cảm xúc muốn cúng bái.Ngay vào lúc mọi người bị Hứa Thanh dọa sợ, Hứa Thanh với hình thái thầnvu đi ra bước thứ ba, vượt qua khoảng cách, xuất hiện nơi cách Tịch Đông Tửngoài ngàn trượng.Khoảnh khắc hắn hiện thân, mặt đất nổ vang, màn trời như muốn nứt ra, khítức cuồng bạo cùng sát ý tuyệt thế Nhai Tí tràn ra khiến cho mảnh thế giới này,rơi xuống bông tuyết màu tím.Phàm Thế Song bỗng nhiên lùi lại. Hắn từ ánh mắt của Hứa Thanh vàchuyện Hứa Thanh bị Tịch Đông Tử chém giết nghe được ở bên ngoài trước đó,lập tức đoán được, lần này đối phương tới đây chính là vì Tịch Đông Tử.Không liên quan đến mình.Mà cùng lúc hắn lui lại, trên thân Tịch Đông Tử, cũng truyền tới tiếng nổ.Hắn cũng hành động.Hai tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thân thể lui lại một bướclớn, sức chiến đấu Quy Hư đại viên mãn dâng lên từ trên người hắn.Làm đại thiên kiêu đứng thứ hai trên danh sách của Viêm Nguyệt HuyềnThiên tộc, dù giờ khắc này Hứa Thanh mang đến cảm giác áp bách cực lớn chohắn, nhưng hắn không có thói quen không chiến đã khuất phục.Huống hồ, hắn biết rõ, Hứa Thanh đã tìm đến nơi này, như vậy trận chiếnnày nhất định chính là trận chiến sinh tử!Cho nên trong khoảnh khắc, màn trời vốn xuất hiện vết rách, ầm ầm vỡ vụn,một ngón tay to lớn bỗng nhiên hạ xuống từ bên trong, nháy mắt tới gần chỗHứa Thanh.Khí thế của ngón tay này vô cùng hùng vĩ, như có uy thế hủy thiên diệt địa,càng ẩn chứa toàn bộ sức chiến đấu và vô số quy tắc pháp tắc của Tịch ĐôngTử, còn có cả dấu vết đạo của hắn.Ngón tay ấy vặn vẹo hư vô, dùng thế dời núi lấp biển, xông thẳng đến HứaThanh.Nét mặt Hứa Thanh vẫn như thường. Đối mặt với ngón tay đang đến này,hắn nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nhấn một cái. Ầm một tiếng, hắn đã chặn ngóntay to lớn kia trước người, càng vặn lên trên. Âm thanh răng rắc vượt qua cảtiếng sấm, vọng lại.Ngón tay kinh khủng này bị vặn từ giữa, bị Hứa Thanh cứng rắn bẻ gãy!Sau một khắc, ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba, ngón tay thứ thư, thứ nămchiếm lấy màn trời, lần lượt đi tới.Một chiêu này, lúc trước Tịch Đông Tử từng bày ra với Hứa Thanh. Lúc ấyHứa Thanh hao phí cái giá cực lớn, triển khai tất cả thần thông mới miễn cưỡngđối phó được với từng ngón, nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ, không thểkhông bày ra Vớt Trăng Trong Giếng.Nhưng hôm nay đã khác xưa rồi.Thần thông giống nhau, những xử lý khác biệt, Hứa Thanh bước ra bước thứtư.Theo âm thanh răng rắc lần lượt truyền ra, bốn ngón tay xông đến nàykhông cách nào ngăn cản được bóng dáng Hứa Thanh mảy may. Toàn bộ đều bịhắn nâng tay bẻ gãy ngay trước mặt.Đối mặt một màn này, nét mặt Tịch Đông Tử nghiêm nghị, lùi lại rồi bấmniệm pháp quyết một lần nữa. Ngay sau khi năm ngón tay bị vặn, màn trời tốisầm lại, một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, chụp về phía Hứa Thanh.Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn bàn tay mênh mông kia, hai mắt xuất hiệnsương mù xám.Sương mù này càng ngày càng đậm, trong chớp mắt đã bay lên từ trên ngườihắn, hình thành một luồng xung kích, đi thẳng đến bàn tay kia.Giữa tiếng nổ vang, song phương va chạm, bàn tay kia không cách nào hạxuống được, mà rút lui ra trong xung kích này. Một khắc sau, sương mù nhanhchóng ngưng tụ, lại hóa thành một cái đinh màu xám, trực tiếp xuyên qua bàntay, kéo theo nó hướng về mặt đất.Mặt đất rung động mạnh mẽ, bàn tay khổng lồ này bị cái đinh do sương mùxám hình thành này, đóng mạnh lên mặt đất.Mặc cho Tịch Đông Tử thi pháp thế nào, cũng đều khó mà khiến bàn taynày giãy dụa ra được.Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn Tịch Đông Tử đã thay đổi sắc mặt, khôngnói một lời, cất bước đi ra bước thứ năm.Lúc xuất hiện lại, hắn đã đứng trước Tịch Đông Tử trăm trượng.Tịch Đông Tử thở dồn dập, toàn thân nháy mắt đỏ đậm, từng huyết ảnh bayra từ trong cơ thể hắn, bay quanh bốn phía, hình thành hồ máu. Huyết ảnh trongđó lại không ngừng sụp đổ, làm phạm vi hồ máu tiếp tục tăng vọt, rít gào đi vềphía Hứa Thanh.Bản thân hắn là nhanh chóng lên không. Giữa thiên địa, nét mặt hắn vặnvẹo, sát ý trong mắt mãnh liệt, hai tay nâng lên bỗng nhiên tản ra, lập tức càngnhiều máu tươi và huyết ảnh bùng nổ ra từ trong thân thể hắn.Trong thời gian nháy mắt, một biển máu mênh mông xuất hiện ngay xungquanh, phạm vi kinh người, không nhìn thấy bờ, che đậy bầu trời, khiến chothiên địa đều biến thành huyết sắc.“Trấn!”