Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2002: Lại thêm một roi thì sẽ chết (2)



Trên bầu trời, bởi vì nguyên nhân tin tức sai lệch, dù thế nào Tịch Đông Tử

cũng sẽ không đoán trước được tác dụng của xích sắt đối với Cửu Lê, thế là sau

khi tận mắt thấy dáng vẻ này của Hứa Thanh, hắn đâm lao phải theo lao. Trên

khuôn mặt mỗi một bóng dáng đều lộ ra vẻ điên cuồng.

“Hiến tế!!”

Lần này, thứ hắn hiến tế chính là sinh cơ của chính mình.

Chớp mắt tiếp theo, toàn bộ thân thể của Tịch Đông Tử đều nhanh chóng

khô héo, từ dáng vẻ thanh niên ban đầu trực tiếp hóa thành lão già, thậm chí quá

nửa bóng dáng, cuối cùng đều biến thành tro bụi.

Mà sinh cơ nồng đậm như thế, sau khi xông vào hư vô, cuối cùng cũng đổi

lấy xích sắt thứ hai.

Trong chốc lát, xích sắt thứ hai rủ xuống, nhấc lên lực lượng ngập trời, hung

hăng đánh tới Hứa Thanh thoạt nhìn đã không chịu nổi một đòn.

Ầm!

Hứa Thanh phun ra ba ngụm máu tươi, hình thái thần linh trực tiếp sụp đổ,

máu thịt be bét, thậm chí xương cốt toàn thân đều lộ ra một chút, mà Cửu Lê Vu

giáp của hắn càng vỡ vụn quá nửa, miễn cưỡng treo ở trên người.

Hắn ra dáng bị thương nặng đến dường như tiếp nhận roi thứ ba, thì sẽ chết,

liều mạng bỏ chạy về nơi xa.

Đồng thời lại thấy cảm giác nguy hiểm cũng tràn ra trên người hắn, có vẻ

còn có đòn sát thủ.

Điều này khiến cho Tịch Đông Tử vốn có tính cách cẩn thận không dám tới

gần, nhưng giao chiến đến tình trạng như thế, hắn đã trả giá rất rất nhiều. Nếu

không chém giết Hứa Thanh triệt để, thì tai họa sau này vô tận.

Thế là Tịch Đông Tử cắn chặt răng, sinh mệnh chỉ có một lần, hắn không

đồng ý đi mạo hiểm, nhưng sinh cơ và Thiên đạo chỉ cần mình sống sót, là có

thể thu hoạch một lần nữa.

Cho nên, trong mắt lộ vẻ quả quyết, hắn mở miệng lần nữa.

“Hiến tế!”

Lần này, thứ hắn hiến tế là tu vi!

Tu vi Quy Hư trong nháy mắt này bùng nổ từ trên thân hắn. Tất cả đạo bị

hắn luyện hóa, tất cả quy tắc bị hắn cảm ngộ, đều hóa thành sao băng vào thời

khắc này, đi thẳng đến vùng đất Thiên đạo.

Sau khi phân giải ở nơi đó, xích sắt thứ ba như ước nguyện của hắn, hàng

lâm xuống.

“Chết đi!”

Tịch Đông Tử gầm nhẹ, xích sắt xé gió, quất vào trên người Hứa Thanh.

Trước khi bị quất, Hứa Thanh ra vẻ như bị thương nặng. Bây giờ sau khi bị

quất, dù hắn phun thêm mấy ngụm máu tươi, cũng lộ ra nhiều xương cốt hơn,

Vu giáp cũng vỡ vụn thêm như thế, nhưng vẫn bị thương nặng như trước. Dáng

vẻ kia như thể nếu hắn tiếp nhận roi thứ tư, thì sẽ chết vậy.

Thân thể Tịch Đông Tử run lên, nét mặt lộ ra sự bi phẫn. Hắn không biết vì

sao Hứa Thanh không chết… Nhưng đến lúc này, dù không biết được duyên cớ,

hắn vẫn nhìn ra manh mối.

Thế là bóng dáng còn sót lại của hắn lập tức dung hợp, biến thành một thể,

rồi hắn đè xuống cảm xúc trong lòng, bỗng nhiên bỏ chạy về nơi xa.

Mà trong nháy mắt hắn đi xa, Hứa Thanh có vẻ vô cùng thê thảm, ngẩng

đầu lên, lông mày nhăn lại.

Hình thái Cửu Lê của hắn, dưới sự trợ giúp của Tịch Đông Tử hạ, đã thành

công dung hợp một nửa, còn thiếu một nửa là có thể triệt để hợp nhất, thể hiện

ra hình thái Tổ Vu.

Nhưng đối phương lại không quất nữa.

“Phế vật.”

Ánh mắt Hứa Thanh trở nên lạnh lùng. Tất cả thương tích trên thân thể hắn

nháy mắt khôi phục, khí tức càng bởi vì Cửu Lê dung hợp một nửa, cho nên còn

kinh khủng hơn trước đó. Rồi hắn cất bước đi về phía Tịch Đông Tử.

“Như vậy một nửa còn sót lại, lấy trấn áp ngươi để giải quyết đi.”

Tịch Đông Tử xa xa, sau khi cảm nhận được hết thảy, đủ loại cảm xúc bùng

nổ trong lòng, hắn phun ra một ngụm máu tươi thật lớn.

“Dựa vào cái gì!”

Giờ khắc này, Tịch Đông Tử không cách nào đè xuống các loại tâm tình tiêu

cực ngột ngạt, phẫn nộ, không hiểu, bất đắc dĩ trong lòng, mặc chúng cuồn cuộn

ngập trời trong tâm thần.

Hắn không thể hiểu được, xích sắt buộc chặt Thiên đạo viễn cổ dưới sự hiến

tế to lớn của mình mới đổi lấy được, vốn nên có uy lực kinh thiên động địa mới

đúng.

Mà hắn cũng không phải tộc nhân đầu tiên của Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc hiện ra xích sắt trong thế gian. Trên thực tế, dùng phương pháp hiến tế,

mượn lực lượng của xích sắt vốn là đại thuật thiên phú đặc hữu của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Nhưng bởi vì cái giá thi triển quá lớn, nhất định phải hiến tế đầy đủ, cho nên

không phải vạn bất đắc dĩ, có rất ít người lựa chọn vận dụng.

Hơn nữa, xích sắt thuật này dẫn tới cũng không phải là xích sắt chân chính,

mà chỉ là hình chiếu.

Dù như thế, nhưng mỗi một lần, khi đại thần thông chỉ thuộc về Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc này được hiện ra ở thế gian, từ trước tới giờ đều sắc

bén đến cực hạn.

Dưới một chiêu này, người ngoại tộc có thể chống cự là lông phượng sừng

lân.

Nhưng hôm nay, hình chiếu xích sắt bị hắn đổi lấy thông qua hiến tế này,

quất ba lần, chẳng những không quất chết Hứa Thanh, thậm chí còn sinh ra tăng

ích to lớn với đối phương.

Điều này khiến đáy lòng Tịch Đông Tử uất ức.

Nhất là hắn nhìn dáng vẻ bây giờ của Hứa Thanh, cảm giác khí tức hiện tại

của Hứa Thanh, rất rõ ràng đã vượt qua vừa rồi.

Việc này quá quỷ dị, không ở trong nhận tri của hắn, cho nên hắn cảm thấy

không thể tưởng tượng, đồng thời nội tâm cũng dâng lên cảm xúc mờ mịt.

Hắn không rõ, vì sao có thể như vậy.

Thế là, loại cảm giác chính mình liều hết thảy, hi sinh Thiên đạo, sinh cơ và

tu vi, lại đang làm áo cưới vì đối phương, khiến ngực Tịch Đông Tử đau nhức

kịch liệt, lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi lớn.

Mà câu nói kia của Hứa Thanh càng làm cho Tịch Đông Tử đỏ ngầu hai

mắt, sát ý đã vượt qua ý chí cầu sinh vào thời khắc này.

Hắn biết rõ, lần này, mình nhất định khó thoát khỏi tai kiếp, trừ khi Thần

linh đích thân đến, bằng không, khả năng sống sót trong một trận chiến này cực

kỳ bé nhỏ.

Mà đối với Thần linh, thân là đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên

tộc, hắn đương nhiên hiểu rất rõ, cũng biết đây gần như là chuyện không thể

nào.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.