Bây giờ mắt thấy Thần Sơn dao động mãnh liệt, bọn họ sôi nổi nhìn chămchú lên bầu trời, muốn nhìn xem trong tu sĩ trở về tiếp theo, và người thân thiếtvới mình hoặc người mình coi trọng, có lấy được tọa kỵ không tệ không.“Vòng thứ hai, sắp kết thúc rồi.”“Lần này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, nhất định là tọa kỵ ViêmHuyền Tử lấy được trấn áp bát phương.”“Còn có Tịch Đông Tử kia nữa, làm người thứ hai trong danh sách củaViêm Nguyệt, nghĩ đến tọa kỵ thu hoạch được cũng không tầm thường.”“Không biết có hắc mã ngoài dự liệu xuất hiện hay không, còn có Nhân tộcHứa Thanh kia, không rõ ràng thu hoạch thế nào.”“Hứa Thanh? Hắn dù cũng là thiên kiêu, nhưng đạt được hạng nhất vòng thứnhất, là bởi vì đại thiên kiêu bản tộc Viêm Nguyệt ta không để ý đến thôi. Trongvòng thứ hai này, ta kết luận nếu Hứa Thanh này không chết, như vậy cũng nhấtđịnh đã biết được, cái gì gọi là chênh lệch.”Từng đợt tiếng nghị luận ong ong truyền ra từ trong đám người bay lênkhông của ba thành.Hiển nhiên bọn họ không biết chút nào đối với chuyện phát sinh bên trongSơn Hải đại vực.Dù sao Sơn Hải đại vực tồn tại ngăn cách, như phong tỏa, cắt đứt tất cả.Thế là đối với những người chờ đợi này, tất cả chuyện tiếp theo đều làkhông biết.Cũng chính vì không biết, cho nên hiếu kì và chờ mong càng nhiều.Cứ như vậy, thời gian trôi qua, nửa canh giờ sau, khi chùm sáng đến từ ThầnSơn càng ngày càng óng ánh. Lúc tiếng nổ vang giữa thiên địa đạt đến cực hạn,dao động truyền tống cuồn cuộn kịch liệt, sau một tiếng tiếng vang khai thiênlập địa, màn trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ.Giữa vòng xoáy này chuyển động ầm ầm này, có bóng dáng tu sĩ bị truyềntống trở về như ẩn như hiện.Ánh mắt quan sát đến từ trăm vạn người của ba tòa Thánh thành cũng hội tụtới thật nhanh.Trong những ánh mắt đếm không hết này, có thể thấy được trong vòng xoáytrên trời có xấp xỉ mấy ngàn bóng dáng, nhanh chóng từ mơ hồ trở nên rõ ràng.Cho đến sau khi hoàn toàn hiện ra, có thể nhìn thấy sắc mặt từng người bọnhọ trắng bệch, có người nét mặt tràn đầy cô đơn, có người còn sót lại kinh hãi,có người mang cảm giác vừa sống sót sau lần chết hụt.Mỗi người đều khác biệt, nhưng điểm giống nhau là bọn họ đều không thuhoạch được gì, không thu phục được bất cứ tọa kỵ nào trong vòng thứ hai này.Mà làm nhóm người đầu tiên bị truyền tống ra, bọn họ không cách nào tựtiện rời đi, chỉ có chờ sau khi Thần Sơn hoàn toàn kết thúc truyền tống, mới cóthể rời khỏi nơi này.“Dựa theo quy củ truyền tống trước kia, càng bị truyền tống ra trước, thì thuhoạch càng rất nhỏ, mà một nhóm bị truyền tống ra cuối cùng mới là đứng đầutrong các tu sĩ.”“Nhưng số lượng kẻ thất bại trong Sơn Hải đại vực lần này còn không ít…”Những người thất bại này, trong lòng tu sĩ quan sát xung quanh, là không cógiá trị gì, cho nên phần lớn chỉ quét qua mà thôi, vẫn chưa quá chú ý.Thế là, cũng không có ai chú ý tới, một tu sĩ thất bại truyền tống trở về trongsố đó, sau khi hiện thân, trong mắt lóe lên ánh xanh, tiếp theo lại ẩn nấp đi. Hắnbày ra nét mặt cô đơn, tản ra xung quanh theo mọi người.“Chỗ tiểu sư đệ, trong Sơn Hải đại vực, sao lại không có chút động tĩnh nàovậy.”Tu sĩ này chính là Nhị Ngưu.Bởi vì mấy tháng này hắn đều ở trong trạng thái chạy trối chết và bị đuổigiết, cho nên gần như không hiểu nhiều lắm đối với chuyện bên ngoài, nhưnghắn đảo mắt qua bốn phía, sau khi phát hiện Hứa Thanh không ở đây, đáy lòngcũng có chút đắc ý.“Tiểu sư đệ không tìm đến ta, cũng không ở trong nhóm đầu tiên bị truyềntống ra, xem ra là có thu hoạch. Như vậy thì càng tốt hơn, không có so sánhcũng không cách nào nổi bật sự ưu tú của đại sư huynh ta.”Nhị Ngưu cảm thán, trong đầu hiện lên cảnh mình đặt trứng Sơn Xi trướcmặt Hứa Thanh, mặt mũi Hứa Thanh tràn đầy cảm giác chấn động.“Ai, thật hâm mộ Tiểu A Thanh, đây là vận may gì, lại có đại sư huynh nhưta che chở cho hắn. Như vậy, sau khi hắn cảm động, lấy ra tất cả huyết nhụcXích Mẫu cho ta, cũng là chuyện nên có.”Nhị Ngưu liếm môi một cái, đáy lòng càng ngày càng chờ mong, dứt khoátlấy ra một quả đào, đắc ý gặm một miếng.Hắn nhớ thương phần huyết nhục Xích Mẫu kia của Hứa Thanh, đã cực kỳlâu.Ngày thường hắn không tìm thấy lý do đi đòi, nhưng lúc này đây, hắn cảmthấy cơ hội của mình đến.Cứ như vậy, thời gian trôi qua.Theo Thần Sơn bùng nổ, lần lượt từng bóng dáng bị truyền tống trở về trongvòng xoáy trên trời, trong bọn họ có người lựa chọn ẩn giấu tọa kỵ, vẫn chưa lộra, có người thì hiện ra bên ngoài, dẫn đến sự bàn tán xôn xao trên trình độ nhấtđịnh.Trong thời gian ngắn, ánh mắt và tiếng bàn luận đến từ ba thành liên tiếpvang lên.“Trầm Linh Tử của tộc Vân Thao, hắn lại thu phục một con sơn tước, khôngđơn giản!”“Còn có Chú Tiên của tộc Niệm Linh kia nữa, nhìn bóng dáng trôi nổi bốnphía, thế mà hắn lại thu hoạch một loại quỷ dị.”“Không đúng lắm, sao biểu cảm của những người bị truyền tống ra này đềuhơi kỳ dị?”Trong tiếng bàn luận, rất nhanh đã có người nhìn ra manh mối.Những người có thu hoạch trở về này, sau khi được truyền tống ra, lại khônghề rời đi, mà đều nhìn về phía vòng xoáy trên trời, nét mặt ẩn chứa một chútphức tạp.Dường như, đang chờ đợi và xác định điều gì.Chuyện này khiến người quan sát dồn dập kinh ngạc, có lòng muốn hỏi,nhưng trận pháp truyền tống trên bầu trời tiếp tục mở ra, còn chưa kết thúc,không cách nào truyền âm, cần chờ trận pháp kết thúc mới có thể bình thường.Thế là trong ánh nhìn chăm chú của mỗi người, bóng dáng được truyền tốngtrở về trong vòng xoáy trên màn trời càng ngày càng nhiều, tọa kỵ hiện ra rõràng cũng càng ngày càng mạnh.Cho đến khí có hai bóng dáng tất cả mọi người quen thuộc, hiện ra trongvòng xoáy.Đó là Thác Thạch Sơn và Phàm Thế Song!