Lời nói của Đội trưởng làm tâm thần Hứa Thanh cứng lại. Càng hiểu rõ Độitrưởng, thì càng có thể cảm thấy tồn tại bên trong trung tâm gió lốc kinh khủngdường nào thông qua lời nói của hắn.Thế là hắn im lặng một lát, ánh mắt đảo qua bốn phía, lại nhìn về phía hangđộng bên ngoài, hỏi một câu.“Đại sư huynh, rốt cuộc ngươi từng tới nơi này mấy lần rồi?”“Đây là lần thứ ba!” Đội trưởng ra dáng không tim không phổi, dường nhưkhông hề để ý chút nào đối với lời giải thích trước đó. Giờ phút này, hắn duỗilưng một cái, cười hì hì, rất là thuần thục ngồi xuống ở một chỗ vách đá.Dựa vào nơi đó, hắn nâng lên ba ngón tay về phía Hứa Thanh.Hứa Thanh thâm ý sâu sắc nhìn Đội trưởng một chút. Hắn biết rõ, thứ có thểlàm cho Đội trưởng sau khi thất bại hai lần mà vẫn còn nhớ kỹ, tất nhiên toantính cực lớn, đồng thời cũng nghĩ đến đại sự siêu cấp mà Đội trưởng nói tới.“Rốt cuộc, mục đích lần này là gì?”Hứa Thanh trầm thấp mở miệng.Đội trưởng chớp chớp mắt, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng vẫn lắcđầu.“Tiểu sư đệ, thật sự không thể nói, ngươi lại chờ một chút… Trước mắt tachỉ có thể nói cho ngươi một điểm. Đó chính là so sánh với lần này, lần XíchMẫu kia cũng không tính là gì.”“Sở dĩ ta vẫn cứ nhớ thương nơi này, là bởi vì tất cả chuẩn bị trước đó củata, có quá nửa chính là vì nơi đây.”“Vốn lẽ, ta cho rằng thế nào cũng phải cần thêm ba năm đời nữa, mới có thểcó mạch lạc, nhưng tiểu sư đệ ngươi xuất hiện, đã khác rồi.”Đội trưởng vỗ đùi, nét mặt hơi kích động.Hứa Thanh im lặng, như có điều suy nghĩ.Hắn biết rõ Đội trưởng không phải người cố làm ra vẻ huyền bí, trừ khi thậtsự bởi vì một vài nguyên nhân không thể nói, nếu không, với tính cách yêu khoekhoang và thích xem mình khiếp sợ kia của Đội trưởng, e là đã sớm nói ra hếtsạch, để thưởng thức sự rung động của mình.“Chuyện có thể làm cho Đội trưởng chần chờ như vậy, nhất định có liênquan đến ba thần…”Hứa Thanh trầm ngâm. Kết hợp với chuyện ba thần nhiều lần lấy danhnghĩa cuộc đi săn lớn để thăm dò nơi đây, còn có phong ấn Thần linh nhện ởCửu Lê, một suy đoán to gan dâng lên trong đầu Hứa Thanh.“Vị thần thứ tư?”Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại. Hắn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt điềutức tu vi, làm mình giữ vững trạng thái đỉnh phong.Toàn bộ hang động, giờ phút này cũng từ từ yên tĩnh lại, chỉ có gió lốc bênngoài đang rít gào, như một Thần linh đang gào thét, đang phát tiết sự phẫn nộcủa mình, quét ngang mặt đất, tác động đến bầu trời.Còn có một vài tiếng nghẹn ngào cũng kèm theo ở bên trong, tựa như thútthít, lại như giãy dụa, khi thì thê lương, lúc lại quỷ dị.Những tiếng vang này không ngừng truyền đến, nhắc nhở Hứa Thanh, nơiđây kinh khủng đến mức nào.Mà ba ngày, trôi qua rất nhanh.Lần này, sự hiểu biết của Đội trưởng đối với nơi đây rất chuẩn xác, tiếng gióở bên ngoài quả thực đã nhỏ đi.Nhất là sau khi ngày thứ ba trôi qua, có một chớp mắt, tiếng gió gần nhưbiến mất hoàn toàn, không nghe thấy chút gì nữa.“Thời gian đến rồi!”Đôi mắt Đội trưởng sáng lên, hắn lập tức xông ra, Hứa Thanh đi theo sau.Khoảnh khắc rời khỏi hang động đi đến bên ngoài, màn trời màu đen lần đầutiên rõ ràng, mặt đất màu xám cũng giống như thế.Gió lốc tràn ngập nơi đây trước đó, đã không thấy một cái nào.“Chỉ có một canh giờ thôi!”Đội trưởng gầm nhẹ một tiếng, triển khai tốc độ đến cực hạn, hóa thành mộtvệt cầu vồng đi xa.Hứa Thanh bùng nổ tốc độ ở phía sau.Bóng dáng hai người phá không tiến lên, nhân thời cơ gió lốc nơi đây tiêután, dốc hết sức lao nhanh.Nhưng một canh giờ, chung quy rất nhanh sẽ trôi qua, gió nơi này chậm rãixuất hiện lại lần nữa.Nhưng khi tiếng thét dần dần mãnh liệt, một ngọn núi kỳ dị và một đám photượng xuất hiện ở phía trước hai người.Ngọn núi kia mênh mông, cao vút trong mây.Chính giữa ngọn núi là một lỗ thủng hình tròn, bão cát từ bốn phía rít gào điqua lỗ thủng này, hình thành tiếng rít nức nở cực kỳ sắc nhọn.Âm thanh ấy dung nhập trong gió, tác động đến tứ phương, rung chuyển cảlinh hồn.Cùng lúc đó, cảm giác cổ xưa và tang thương cũng thông qua ánh mắt nhìnchăm chú, tràn ngập trong lòng Hứa Thanh vào thời khắc này.Mà ở chân của ngọn núi lỗ thủng này, lấy núi này làm trung tâm, từng photượng cổ xưa vây quanh nó.Bọn chúng có ba đầu sáu tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời, pho tượng nào cũngcầm lưỡi đao khổng lồ trong tay, tràn ra uy áp kinh khủng.Điều càng khiến Hứa Thanh chú ý là ở mi tâm mỗi một pho tượng khổng lồ,đều có vết tích bán nguyệt.Thậm chí tư thế của pho tượng ở sát rìa phảng phất thành cảm giác quỳ lạybầu trời.Khi Hứa Thanh dõi mắt nhìn chăm chú, giọng nói của Đội trưởng xuyênthấu qua bão cát, truyền đến từ phía sau hắn.“Những pho tượng này là ba mươi sáu Thân vương của vị Tổ Đế kia hóathành.”“Trước khi chết bọn họ đang bái nguyệt, nguyệt không phải Nguyệt Viêm,cũng không phải Hồng Nguyệt, mà là mặt trăng cổ xưa nhất giữa thiên địa. Nóvô hình, là âm trong âm dương.”“Có một vài tộc đàn, thích gọi nó là Tổ Nguyệt.”“Mặt khác, ngọn núi này chính là mục đích của chúng ta, lăng mộ Tổ Đếcủa tinh vực này!”Nói rồi, Đội trưởng lóe người, đi thẳng đến ngọn núi kia, nhưng mới đi vàibước, hắn phát hiện ra Hứa Thanh không đi theo, thế là quay đầu nhìn về phíaHứa Thanh.Hứa Thanh không nhúc nhích. Giờ phút này hắn đứng bên cạnh một photượng bái nguyệt, nhìn chằm chằm vào pho tượng, trong mắt lộ ra ánh sángmãnh liệt.Thương Long trong cơ thể hắn đang truyền ra dao động, như muốn nhắcnhở Hứa Thanh, mà cái dao động lớn nhất là thần tàng thứ ba của hắn.Thần tàng thứ ba liên quan đến trăng, giờ phút này đang dâng lên khát vọngmãnh liệt!Hứa Thanh lập tức ý thức được, pho tượng kia rất thích hợp làm Thiên đạocủa thần tàng thứ ba.