Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2026: Pho tượng bái nguyệt (2)



Lời nói của Đội trưởng làm tâm thần Hứa Thanh cứng lại. Càng hiểu rõ Đội

trưởng, thì càng có thể cảm thấy tồn tại bên trong trung tâm gió lốc kinh khủng

dường nào thông qua lời nói của hắn.

Thế là hắn im lặng một lát, ánh mắt đảo qua bốn phía, lại nhìn về phía hang

động bên ngoài, hỏi một câu.

“Đại sư huynh, rốt cuộc ngươi từng tới nơi này mấy lần rồi?”

“Đây là lần thứ ba!” Đội trưởng ra dáng không tim không phổi, dường như

không hề để ý chút nào đối với lời giải thích trước đó. Giờ phút này, hắn duỗi

lưng một cái, cười hì hì, rất là thuần thục ngồi xuống ở một chỗ vách đá.

Dựa vào nơi đó, hắn nâng lên ba ngón tay về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh thâm ý sâu sắc nhìn Đội trưởng một chút. Hắn biết rõ, thứ có thể

làm cho Đội trưởng sau khi thất bại hai lần mà vẫn còn nhớ kỹ, tất nhiên toan

tính cực lớn, đồng thời cũng nghĩ đến đại sự siêu cấp mà Đội trưởng nói tới.

“Rốt cuộc, mục đích lần này là gì?”

Hứa Thanh trầm thấp mở miệng.

Đội trưởng chớp chớp mắt, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng vẫn lắc

đầu.

“Tiểu sư đệ, thật sự không thể nói, ngươi lại chờ một chút… Trước mắt ta

chỉ có thể nói cho ngươi một điểm. Đó chính là so sánh với lần này, lần Xích

Mẫu kia cũng không tính là gì.”

“Sở dĩ ta vẫn cứ nhớ thương nơi này, là bởi vì tất cả chuẩn bị trước đó của

ta, có quá nửa chính là vì nơi đây.”

“Vốn lẽ, ta cho rằng thế nào cũng phải cần thêm ba năm đời nữa, mới có thể

có mạch lạc, nhưng tiểu sư đệ ngươi xuất hiện, đã khác rồi.”

Đội trưởng vỗ đùi, nét mặt hơi kích động.

Hứa Thanh im lặng, như có điều suy nghĩ.

Hắn biết rõ Đội trưởng không phải người cố làm ra vẻ huyền bí, trừ khi thật

sự bởi vì một vài nguyên nhân không thể nói, nếu không, với tính cách yêu khoe

khoang và thích xem mình khiếp sợ kia của Đội trưởng, e là đã sớm nói ra hết

sạch, để thưởng thức sự rung động của mình.

“Chuyện có thể làm cho Đội trưởng chần chờ như vậy, nhất định có liên

quan đến ba thần…”

Hứa Thanh trầm ngâm. Kết hợp với chuyện ba thần nhiều lần lấy danh

nghĩa cuộc đi săn lớn để thăm dò nơi đây, còn có phong ấn Thần linh nhện ở

Cửu Lê, một suy đoán to gan dâng lên trong đầu Hứa Thanh.

“Vị thần thứ tư?”

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng lại. Hắn không nói thêm gì nữa, nhắm mắt điều

tức tu vi, làm mình giữ vững trạng thái đỉnh phong.

Toàn bộ hang động, giờ phút này cũng từ từ yên tĩnh lại, chỉ có gió lốc bên

ngoài đang rít gào, như một Thần linh đang gào thét, đang phát tiết sự phẫn nộ

của mình, quét ngang mặt đất, tác động đến bầu trời.

Còn có một vài tiếng nghẹn ngào cũng kèm theo ở bên trong, tựa như thút

thít, lại như giãy dụa, khi thì thê lương, lúc lại quỷ dị.

Những tiếng vang này không ngừng truyền đến, nhắc nhở Hứa Thanh, nơi

đây kinh khủng đến mức nào.

Mà ba ngày, trôi qua rất nhanh.

Lần này, sự hiểu biết của Đội trưởng đối với nơi đây rất chuẩn xác, tiếng gió

ở bên ngoài quả thực đã nhỏ đi.

Nhất là sau khi ngày thứ ba trôi qua, có một chớp mắt, tiếng gió gần như

biến mất hoàn toàn, không nghe thấy chút gì nữa.

“Thời gian đến rồi!”

Đôi mắt Đội trưởng sáng lên, hắn lập tức xông ra, Hứa Thanh đi theo sau.

Khoảnh khắc rời khỏi hang động đi đến bên ngoài, màn trời màu đen lần đầu

tiên rõ ràng, mặt đất màu xám cũng giống như thế.

Gió lốc tràn ngập nơi đây trước đó, đã không thấy một cái nào.

“Chỉ có một canh giờ thôi!”

Đội trưởng gầm nhẹ một tiếng, triển khai tốc độ đến cực hạn, hóa thành một

vệt cầu vồng đi xa.

Hứa Thanh bùng nổ tốc độ ở phía sau.

Bóng dáng hai người phá không tiến lên, nhân thời cơ gió lốc nơi đây tiêu

tán, dốc hết sức lao nhanh.

Nhưng một canh giờ, chung quy rất nhanh sẽ trôi qua, gió nơi này chậm rãi

xuất hiện lại lần nữa.

Nhưng khi tiếng thét dần dần mãnh liệt, một ngọn núi kỳ dị và một đám pho

tượng xuất hiện ở phía trước hai người.

Ngọn núi kia mênh mông, cao vút trong mây.

Chính giữa ngọn núi là một lỗ thủng hình tròn, bão cát từ bốn phía rít gào đi

qua lỗ thủng này, hình thành tiếng rít nức nở cực kỳ sắc nhọn.

Âm thanh ấy dung nhập trong gió, tác động đến tứ phương, rung chuyển cả

linh hồn.

Cùng lúc đó, cảm giác cổ xưa và tang thương cũng thông qua ánh mắt nhìn

chăm chú, tràn ngập trong lòng Hứa Thanh vào thời khắc này.

Mà ở chân của ngọn núi lỗ thủng này, lấy núi này làm trung tâm, từng pho

tượng cổ xưa vây quanh nó.

Bọn chúng có ba đầu sáu tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời, pho tượng nào cũng

cầm lưỡi đao khổng lồ trong tay, tràn ra uy áp kinh khủng.

Điều càng khiến Hứa Thanh chú ý là ở mi tâm mỗi một pho tượng khổng lồ,

đều có vết tích bán nguyệt.

Thậm chí tư thế của pho tượng ở sát rìa phảng phất thành cảm giác quỳ lạy

bầu trời.

Khi Hứa Thanh dõi mắt nhìn chăm chú, giọng nói của Đội trưởng xuyên

thấu qua bão cát, truyền đến từ phía sau hắn.

“Những pho tượng này là ba mươi sáu Thân vương của vị Tổ Đế kia hóa

thành.”

“Trước khi chết bọn họ đang bái nguyệt, nguyệt không phải Nguyệt Viêm,

cũng không phải Hồng Nguyệt, mà là mặt trăng cổ xưa nhất giữa thiên địa. Nó

vô hình, là âm trong âm dương.”

“Có một vài tộc đàn, thích gọi nó là Tổ Nguyệt.”

“Mặt khác, ngọn núi này chính là mục đích của chúng ta, lăng mộ Tổ Đế

của tinh vực này!”

Nói rồi, Đội trưởng lóe người, đi thẳng đến ngọn núi kia, nhưng mới đi vài

bước, hắn phát hiện ra Hứa Thanh không đi theo, thế là quay đầu nhìn về phía

Hứa Thanh.

Hứa Thanh không nhúc nhích. Giờ phút này hắn đứng bên cạnh một pho

tượng bái nguyệt, nhìn chằm chằm vào pho tượng, trong mắt lộ ra ánh sáng

mãnh liệt.

Thương Long trong cơ thể hắn đang truyền ra dao động, như muốn nhắc

nhở Hứa Thanh, mà cái dao động lớn nhất là thần tàng thứ ba của hắn.

Thần tàng thứ ba liên quan đến trăng, giờ phút này đang dâng lên khát vọng

mãnh liệt!

Hứa Thanh lập tức ý thức được, pho tượng kia rất thích hợp làm Thiên đạo

của thần tàng thứ ba.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.