Hứa Thanh không nói gì, nâng tay phải, vung lên về phía trước, bỗng nhiêntrường thương màu đen rít gào, toàn bộ ngọn lửa ẩn chứa bên trong nó bùng nổ,tác động đến tinh không.Chớp mắt tiếp theo, huyễn cảnh như bọt khí triệt để vỡ vụn.Lộ ra hình ảnh chân thực của nơi này.Nơi đây không phải tinh không, mà là hư vô.Một hành tinh như ngôi sao trôi nổi trong hư vô, khổng lồ kinh người, đồngthời có thể nhìn thấy quả cầu này rõ ràng là hình thành từ nhánh cây khô héo hưthối đã tử vong không biết bao nhiêu năm.Vô số nhánh cây, quấn quanh vào với nhau, hình thành một cái… Lồng gỗnhư ngôi sao!Mà bên trong cái lồng gỗ này, là chân thân của Minh Phỉ!Thân thể của nó quả thật đã bị nhánh cây đếm không xuể xuyên thấu, lại hútxẹp khô héo, giống như một xác khô, cho dù là cái đầu cũng như thế.Thi giáp ban đầu trên thân nó đã hóa thành vô số oan hồn, xuyên qua bêntrong bên ngoài thân thể của nó, vĩnh hằng gặm nhấm…Toàn bộ thân xác chỉ có một con mắt kia, coi như còn trọn vẹn.Nó đắng chát lại tuyệt vọng ngóng nhìn Hứa Thanh, trong đó không có thầnthái, linh quyết của nó đang dập tắt.“Ngươi làm thế nào phát hiện được…”Đây đã là chấp niệm của nó.“Ta chưa từng tin!”Hứa Thanh nhìn chăm chú con mắt, trầm giọng mở miệng, cất bước đi đến.Chỉ một bước, hắn đã đi tới trước lồng gỗ. Giữa lúc thần tàng Độc Cấmtrong thân thể càng phát ra khát vọng mãnh liệt và nổ vang, hắn nâng tay phảilên, ấn về phía một con mắt còn sót lại kia.Nhấn một cái, Độc Cấm trong thân thể toàn diện bùng nổ, mà linh giáctrong một con mắt kia đã triệt để tan đi.Toàn bộ con mắt biến thành màu xám trắng, dâng lên trong thi hài Minh Phỉnày, hóa thành một mảnh sương mù màu xám, dung nhập vào thần tàng ĐộcCấm trong thân thể Hứa Thanh.Thần tàng Độc Cấm không còn dao động nữa, một lát sau trong đó tràn rakhí tức Thiên đạo, rồi rung động… Tàng môn thứ hai bỗng nhiên mở rộng!Uy thế kinh khủng bởi vậy mà bùng nổ, lực lượng kinh người bốc lên từđây.Có thể thấy được bên trong tàng môn, bên trong Độc Cấm, dâng lên một conmắt to lớn, đồng tử ngưng tụ.Sáu cái ấn cổ xưa lưu chuyển ở bên trong, mang đến cho người ta cảm giácthần bí, càng ẩn chứa lực lượng mà thần chán ghét.Con mắt này là Thiên đạo.Ấn này là lục uế của Thần.Theo con mắt mất đi, thi hài Minh Phỉ biến thành tro bụi, ngôi sao lồng gỗcũng đổ sụp cùng nó giống vậy, tiêu tán trong hư vô, hóa thành một vòng xoáy.Đó là con đường rời khỏi nơi này.Như vậy, Thanh Mộc và Minh Phỉ chấm dứt số mệnh, viên mãn nhân quả,hình thần câu diệt.Trong hư vô, chỉ có dư âm chấp niệm thật lâu không tiêu tan.“Ngươi làm thế nào phát hiện ra…”Chấp niệm này rơi vào trong lòng Hứa Thanh, quanh quẩn trong thần tàngĐộc Cấm của hắn, thế là, khoảnh khắc đi vào vòng xoáy lối ra, Hứa Thanh thảnnhiên nói khẽ.“Ta đã từng xem tế vũ.”So với tế vũ của Thần linh có thể thay đổi nhận tri, huyễn thuật của MinhPhỉ thực sự không tính là gì.Hứa Thanh bước một bước, đi vào trong vòng xoáy, bóng dáng biến mất.Con đường thứ bảy, không phải một con đường chết, mà là đường sống.…..Lăng mộ Tổ Đế, lại hoặc là lăng mộ Tiên Đế, kết cấu cũng không phức tạp.Bên ngoài là mê cung tiên tri, tiếp theo là chọn lựa tứ ngũ sinh tử, mà điểmcuối cùng chính là Đế cung.Cũng là nơi thi cốt của Tiên Đế yên nghỉ.Đế cung mênh mông to lớn, tự thành không gian, như một đại thế giới mênhmông.Có trời, có đất.Tồn tại trên bầu trời, là một tám lẻ tám ngôi sao bị giam cầm!Bọn chúng trải ra thành tinh không của Đế cung.Mà những ngôi sao này cũng đều quỷ dị, mặt hướng về đất vĩnh viễn tràn raánh sao chiếu xuống, nhưng mặt lưng của bọn chúng lại mọc ra mặt người tolớn kinh khủng.Âm thanh kêu rên đau đớn tràn ra trên bầu trời Đế cung này, như khúc đồngtáng.Vào lúc táng khúc này vang vọng, nếu cẩn thận nhìn lại, còn có thể nhìnthấy ở phía chính diện một trăm linh tám ngôi sao kia, lại tồn tại một vài bóngdáng ngồi ngược lại trong ánh sao.Viêm Huyền Tử, Thác Thạch Sơn, Thiên Mặc Tử, Phàm Thế Song…Khoanh chân ngồi ngược lại trên ngôi sao khác biệt, trong mắt ẩn chứa vẻ cảnhgiác, ngẩng đầu ngóng nhìn Đế cung, như đang chờ đợi thời cơ đến.Hiển nhiên, gia tộc và thế lực sau lưng bọn họ, và phương pháp đi vào donội tình chèo chống cung cấp, khiến bọn họ đều đến nơi này.Mà Đội trưởng đương nhiên cũng ở trong đó, nhưng so với những ngườikhác, nét mặt Đội trưởng có phần lo lắng, khi thì nhìn ngôi sao không ngườixung quanh, khi thì quan sát Đế cung dưới những ngôi sao.Nơi bọn họ nhìn đến, vô số ánh sao chiếu xuống, hội tụ, hóa thành chín conrồng ánh sao, sinh động như thật, du đãng trong thiên địa.Ngoài ra, còn có hai ngôi sao càng lấp lánh hơn, đó là Nhật Nguyệt bị giamcầm, chuyển động theo quỹ tích cố định ở nơi này.Lúc Nhật tinh đến, tràn ra lực Thái Dương vàng óng, cực nóng vô cùng.Lúc Nguyệt tinh đến, tràn ra lực Thái Âm màu bạc, lạnh băng vô tận.Phía dưới Nhật Nguyệt, phía trên mặt đất, vẫn tồn tại một chiếc lọng bảymàu đang xoay tròn, che đậy nửa mặt đất!Cái lọng này buộc nhiều chiếc chuông gió thủy tinh, trong lúc xoay tròn,truyền ra tiếng vang đinh đinh đang đang, trong trẻo như tiên âm, hòa tấu cùngtiếng kêu rên trên tinh không, lành lạnh mà thần thánh.Xung quanh còn có rất nhiều cờ xí, chuông nhạc, trống lớn.Chúng đều to lớn, trôi nổi giữa không trung.Đó là vật tự táng.Chín con tinh long đang du đãng xung quanh những vật tự táng này, nhưđang bào vệ.Mà ở phía dưới nữa, có thể thấy được mặt đất.Mặt đất này không phải được đắp từ bùn, mà là do vô số mảnh da chắp vá,trong đó có da của Nhân tộc, có của dị tộc. Da của nhiều tộc đàn đếm khôngxuể trải thành mặt đất của Đế cung, trong đó có dãy núi, có dòng sông.Dãy núi kia được xếp thành từ hài cốt, dòng sông kia là máu tươi hội tụ nên.