Chuông nhạc, trống thờ, tượng binh mã, núi sông... Toàn bộ đều biến thànhhư vô. Cho dù là toà tế đàn kia, cũng vỡ ra một khe hở khổng lồ, xuyên thấuquan tài.Quan tài, một phân thành hai, trượt xuống hai bên.Lộ ra trong đó một bộ xác khô mặc áo ngọc dây vàng!Toàn thân khô héo, đội Đế quan, dưới áo ngọc dây vàng là hoàng bào.Dù thông qua trang phục có thể lờ mờ nhìn ra uy nghiêm, nhưng cũngkhông có uy nghi khi còn sống, bởi vì trên mặt của hắn có một con nhện đangnằm sấp.Nó hòa vào thi hài của hắn, không phân khác biệt.Thế là mặt con nhện đã thành mặt hắn.“Âm bạo loại trừ ngăn cách, Thự Quang nổ nát phong ấn, cuối cùng… Mởra quan tài của Tổ Hoàng giới này!”“Tiểu sư đệ, chúng ta đi!”Trong mắt Đội trưởng lại dâng lên điên cuồng, vừa nhìn thấy, hắn đã phóngthẳng đến thi hài phía dưới. Hứa Thanh hung hăng cắn răng, đến tình thế trướcmắt, hắn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua, trong mắt cũng điên cuồng, phóngtới thi hài.Giờ phút này ba người Thiên Mặc Tử giữa không trung đã vô lực đi làmchút gì, mắt thấy hai người Hứa Thanh còn đang hành động, đáy lòng bọn họvang một tiếng lộp bộp, cấp tốc rút lui theo bản năng.Sợ, cũng mệt.Chỉ có Viêm Huyền Tử, tất cả thù hận trong lòng bùng nổ toàn diện vào thờikhắc này, nàng cất bước phi nhanh, phóng tới Nhị Ngưu.Mặc kệ đối phương muốn làm gì, chuyện nàng muốn làm đều rất đơn giản,giết tên trộm này, diệt sạch hắn!Mà ngay lúc bóng dáng ba người nhanh chóng tới gần thi hài trên tế đàn,mặt con nhện hòa tan trên mặt xác khô này, bỗng nhiên mở ra hai mắt!Đó là một đôi mắt màu vàng kim.Đó là đôi mắt của Thần linh!Năm quyền của Thần vực, bây giờ quyền thứ tư đã có chủ.Thế là, ánh mắt ba thần Nhật Nguyệt Tinh thu hồi lại từ vòng xoáy, cách hưvô ngóng nhìn Sơn Hải.Sau đó, một quyền cuối cùng của Thần vực sẽ được lựa chọn trong ánh mắtcủa bọn họ.Giống như bọn họ không đi can thiệp tranh đấu phát sinh ở Đế thi trong chỗsâu vòng xoáy, Hứa Thanh và Nhị Ngưu sống cũng thế mà chết cũng vậy, thànhcũng thế, bại cũng vậy, đều là mệnh số.Nếu đã lựa chọn tới đây tranh mệnh, hết thảy đều phải nghe theo thiênmệnh.Đối với ba thần, tranh đấu Đế thi là thời cơ bọn họ chờ đợi, là một chiếckhóa mở ra đại mạc.Mà tranh đấu Sơn Hải là nhân quả xuyên qua thời gian, nối tiếp Bắc Tiên Đếgiới và đại lục Vọng Cổ.Đã thành hình, đã tương liên.Cho nên, giờ phút này Sơn Hải thành hay bại, bọn họ cũng sẽ không tươngtrợ.Nhân quả cũng thế, số vận cũng vậy, tuy có hứa hẹn trong thời gian, cũngphải xem mệnh cách của người được hứa hẹn có thể chịu được hay không.Nếu có thể nhận mệnh Sơn Hải, tất nhiên là người có mệnh cách hùng hậu,bọn họ cũng đồng ý thực hiện lời hứa, dệt hoa trên gấm, cho ra duyên phậnthành thần.Nếu không thể nhận, thì cũng là nhân quả, quyền thứ năm quay về, tăngcường ba thần, lấy lời hứa làm củi, xuyên qua mấy vạn năm tháng thiêu đốtmệnh của Thần, thành thần đạo của mình.Đó cũng là Thần quả.Đến lúc đó Sơn Hải cũng không nói gì, chẳng trách người bên ngoài, chỉtrách vận mệnh ngươi.Cho nên, không có gì là số mệnh đã định trước, chỉ có... Thần linh nhện, tấtnhiên phải vẫn lạc.Không phải vẫn lạc trong Sơn Hải, thì vẫn lạc trong tay ba thần.Thời gian, trôi qua.Sơn Hải còn đang lựa chọn, mà khí vận của Thần vực đã rơi vào trong mệnhcách của người có quyền trước. Ngay sau đó, khí tức của ba thần Nhật NguyệtTinh, càng trở nên tăng vọt dưới sự tăng cường này, điện thờ xuất hiện trongvòng xoáy càng ngày càng huy hoàng.Vị cách của bản thân bọn họ tự thân, cũng nổi gợn sóng tương ứng. Thầnhỏa vàng óng của mỗi Thần đang cháy hừng hực, lúc đến cực hạn, loáng thoángxuất hiện một sợi lửa đen bị ẩn giấu, cởi bỏ phong ấn trong màu vàng.Trong đó Nhật Thần dày đặc nhất, Nguyệt Thần thứ hai, Tinh Thần thứ ba.“Cuối cùng cũng giải được Kiếp Hỏa.”Nhật Thần nhắm mắt, Nguyệt Thần im lặng, Tinh Thần chờ mong....Người có quyền, còn bao gồm bộ Đế thi ở chỗ sâu trong vòng xoáy giờ phútnày.Thế là trong lúc vô hình, khí vận cũng rơi vào trong dòng sông vận mệnhcủa Đế thi này.Bởi vì thân thể của hắn bị Nhị Ngưu nắm giữ, linh hồn bị Hứa Thanh khốngchế, hai người như chiếm lấy phần cuối của dòng sông, quyết định hướng đi vàtoàn bộ vận mệnh của Đế thi.Cho nên, khí vận rơi xuống này tự nhiên thuộc về hai người.Lựa chọn của Đội trưởng, là hóa khí vận Thần vực thành này hoả lò, thiêuđốt chữ “Vô” đồng thời, lại lấy ra hai cái lông chim, dùng khí vận thiêu đốt.Giống như đang luyện hóa.Mà loại luyện hóa này cực kỳ hiếm thấy, thậm chí nói ra cũng đã đủ rungđộng Vọng Cổ.Dù sao tu sĩ của đại lục Vọng Cổ, không có mấy ai có thể có loại tạo hóanày, dùng khí huyết Đế thi làm lửa, lấy khí vận Thần vực làm củi, luyện khí mộtcách xa xỉ.Nhất là khí được luyện chế ra này cũng rất bất phàm.Một là chữ “Vô” thần bí, là một đường biến mất trong sự phát triển sốmệnh, có thể chèo chống hai người một mạch tới tận nơi đây, đã thấy được sựphi phàm của nó.Một là sinh mệnh được sinh ra sau khi Truyền Tống trận viễn cổ hoạt hoá,với sự kỳ diệu của tạo vật, sự biến hóa của Vọng Cổ, bản thân nó đã tập hợp đủhuyền diệu.Lông vũ của nó, tất nhiên là kinh người.Phàm vật trải qua luyện hóa này cũng trở thành thần dị, lại càng không cầnphải nói hai vật phi phàm này.Vừa luyện hóa, sự điên cuồng trong lòng Nhị Ngưu cũng càng ngày càngbốc lên, hắn còn lẩm bẩm trong thần niệm.“Đốt nhanh lên, nhanh hơn chút nữa đi!”“Sắp thành công rồi, thiên linh linh địa linh linh, Hạ Tiên phù hộ, Huyền Uphù hộ, sư tôn phù hộ, chính ta phù hộ, tiểu sư đệ phù hộ... Nhất định phải thànhcông!”Thần niệm của Đội trưởng, rơi vào trong cảm giác của Hứa Thanh, giờ phútnày hai người hòa chung vào một thân, hành động và ngôn ngữ của Đội trưởng,Hứa Thanh dù không muốn nhìn không muốn nghe, cũng vô dụng.