Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2066: Hai chàng liều mạng (2)



Giờ khắc này, không chỉ có ba thần nhìn thấy cảnh này, tất cả ánh mắt và

thần niệm bị thu hút bởi vì cử động trước đó của ba thần, cũng đều sôi nổi chú ý

tới một cảnh này.

Mà dưới vô số ánh mắt và thần niệm hội tụ, trong truyền tống trận bùng nổ

khí thế kinh khủng kia, giờ phút này... Thình lình xuất hiện một bóng dáng.

Ấy chính là Đế thi có Hứa Thanh và Nhị Ngưu ở!

Vạn chúng chú mục, cảm giác rung động cũng tự nhiên dâng lên từ bát

phương.

“Bọn họ muốn làm gì!”

Kẻ trầm ổn như Nhật Thần, giờ phút này cũng đều chấn động tâm thần.

“Là đi tìm chết chứ gì.” Trong mắt Nguyệt Thần chợt lóe lên vẻ phức tạp,

nhưng dường như không có gì ngoài ý muốn, nàng thản nhiên mở miệng.

Còn Tinh Thần, đáy lòng cũng chấn động, nhưng nét mặt lại có vẻ kỳ quái

càng nhiều hơn.

Vào thời khắc đáy lòng các phương đều chấn động, trong Thần Vực sụp đổ,

trong ánh sáng truyền tống kia, Đế thi chỗ Hứa Thanh và Đội trưởng nâng tay

phải của nó lên.

Giơ cao một phiến lông vũ vàng óng phi phàm!

Ánh sáng truyền tống tràn ra từ trong chính phiến lông vũ này.

Lông vũ này bị Đội trưởng tế luyện nhiều lần mới có thần uy như vậy, sự

xuất hiện của nó làm ánh sáng truyền tống trong lúc bùng nổ lại bay lên, xông

thẳng lên mây xanh.

“Nhi tử!!”

Đế thi bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói như lôi đình.

Bầu trời lập tức quay cuồng, một giọng nói trẻ con truyền đến lại khiến bầu

trời Vọng Cổ xuất hiện một chút biến hóa rất nhỏ, làm ánh sáng truyền tống

xông lên bầu trời kia, giống như được chỉ dẫn phương hướng chính xác.

“Nhân quả Xích Mẫu!”

Đế thi mở miệng một lần nữa.

Chớp mắt tiếp theo, rất nhiều huyết nhục Xích Mẫu bay ra, hòa tan trong

ánh sáng truyền tống, hình thành từng sợi tơ màu đỏ, nhanh chóng lan tràn, lại

tiến hành điều khiển truyền tống một cách tinh vi.

Dùng nhân quả khóa chặt.

Khoảnh khắc hoàn thành hết thảy, vùng đất hạch tâm cuối cùng của Thần

vực chỗ Đế thi ở triệt để sụp đổ.

Âm thanh đinh tai nhức óc truyền khắp thiên địa.

Tiếng vang càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, như muốn biến thành âm

thanh duy nhất trong thiên địa, đúng lúc ấy, Thần vực... Hoàn toàn tiêu tán trên

bầu trời.

Trận tế tự Thần vực kia, triệt để hoàn thành vào thời khắc này.

Thần vực này có lẽ sẽ biến thành Thần giới, bởi vì tiêu tán không có nghĩa

là từ đây không tồn tại, nhưng cũng tồn tại một loại khả năng khác.

Đó chính là vực này bởi vì không thể thừa nhận thăng cấp mà thất bại.

Kết quả như thế nào đã không quan trọng, điều quan trọng chính là... Nó đã

sớm bị tế cho Tàn Diện.

Đây cũng là dấu chấm tròn ba thần viết lên cho sự tình chuẩn bị vài vạn năm

này.

Dùng điều đó, thoát khỏi nhân quả!

Mượn lực lượng của Tàn Diện thăng cấp, lại tế tự cho Tàn Diện, thành một

vòng tròn khép kín.

Màn sân khấu của ba thần, cuối cùng cũng hạ xuống.

Nhưng... mở màn của Hứa Thanh cùng Đội trưởng, bây giờ mới đang dâng

lên!

Trong chớp mắt Thần vực tan rã biến thành tro bụi, mượn lực thăng cấp làm

động lực, truyền tống... Cuối cùng cũng mở ra, lông vũ kia tức khắc hóa thành

từng điểm ánh vàng.

Mà Đế thi đã biến mất trong ánh sáng đó.

Hứa Thanh ở bên trong Đế thi, lại nghe thấy tiếng cười lớn của Đội trưởng

bên tai vào thời khắc này.

“Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi!”

Bên ngoài đại lục Vọng Cổ, là một mảnh trời sao mênh mông.

Nếu có người đứng trong trời sao ấy, quay đầu nhìn lại Vọng Cổ, có thể

nhìn thấy Vọng Cổ lớn đến mức có thể xưng là mênh mông.

Mà bên ngoài đại lục Vọng Cổ khổng lồ này, thình lình tồn tại một khúc

xương sống lưng vàng óng.

Xương sống lưng này rất dài, rất dài, vòng quanh đại lục, như một con rết

màu vàng óng, bao phủ từng vòng từng vòng toàn bộ đại lục Vọng Cổ.

Không có cánh tay, không có thân thể, không có hai chân, chỉ có xương

sống lưng vàng óng này, nối tiếp nửa khuôn mặt tổn hại cúi hướng xuống mặt

đất.

Tóc của nửa khuôn mặt tổn hại này tung bay, tràn ngập trên tầng mây cả nửa

đại lục.

Mà bên ngoài vết thương của Tàn Diện kia, có thể thấy được rất nhiều thịt

nát, máu tươi, lông tơ, cắt tóc...

Nhưng hắn quá lớn, nhìn từ Vọng Cổ đã vượt qua nhật nguyệt, mà ngóng

nhìn trong tinh không, kích cỡ của hắn lại càng kinh người.

So sánh với hắn, ngay cả một cọng tóc gáy, tu sĩ cũng kém xa tít tắp.

Còn tóc của hắn đương nhiên cũng như thế, kích thước mỗi một sợi đều như

thiên địa, tràn ra uy áp, ngôn ngữ khó mà miêu tả mảy may.

Những thịt nát kia lại càng kinh khủng.

Giọt máu nhỏ nhất cũng lớn như biển cả.

Chúng trôi nổi bên ngoài vết thương, lan tràn trên phạm vi vô tận, tồn tại ở

nơi đây, cùng Tàn Diện như vĩnh hằng này.

Vòng quấn quanh Vọng Cổ cũng lớn như thế.

Từ sau khi hắn bay tới từ sâu trong tinh không, quấn quanh Vọng Cổ, vô số

năm qua, Vọng Cổ dường như chưa từng thay đổi, nhưng nếu đi thăm dò từ

trong con sông thời gian, so sánh trước sau, thì có thể phát hiện rõ ràng...

Xương sống lưng vàng óng kia đã siết Vọng Cổ càng ngày càng chặt.

Mà phạm vi của đại lục Vọng Cổ, giờ phút này tuy trông vẫn to lớn, nhưng

trên thực tế cũng đã nhỏ trước kia rất nhiều.

Vọng Cổ, đang bị cắn nuốt.

Đây, chính là Thần linh Tàn Diện chúng sinh ngẩng đầu nhìn thấy.

Hữu minh thượng hoang*.

(*Trên hoang vu có ánh sáng)

(*Trên hoang vu có ánh sáng)

Chí cao vô thượng.

Mà từ sau hắn đến, từ xưa tới nay, dường như không có sinh linh nào của

Vọng Cổ có thể đi tới trước mặt hắn.

Phảng phất đối với hắn, sinh mệnh cũng thế, hết thảy cũng vậy, đều trôi qua

trong năm tháng, vô thủy vô chung.

Cho đến... Hôm nay.

Một điểm sáng nhỏ xíu chợt lóe lên trong hư vô ngoài gương mặt thương

tích của hắn, bên cạnh một giọt máu tươi.

Nếu có người phóng đại vô hạn điểm sáng nhìn thấy trong tinh không này,

rồi mở rộng tới trình độ nhất định, sẽ có thể nhìn thấy đó là một bóng dáng mặc

Đế bào.

Phút chốc bóng dáng này xuất hiện, đã lập tức bắt đầu mơ hồ.

Lực lượng đáng sợ, kinh khủng đến mức khó mà hình dung, vượt quá sức

tưởng tượng của sinh mệnh, xung kích thân hình ấy như dòng lũ.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.