Quang Âm Chi Ngoại

Chương 2086: Chủ nợ thức tỉnh (2)



Cùng lúc đó, khi Hứa Thanh và Đội trưởng đang xé gió đi về phía khu vực

của Nhân tộc, chuyện Hứa Thanh trở thành Đại Huyền Thiên, với tốc độ càng

nhanh chóng hơn, từ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc truyền khắp toàn bộ Vọng

Cổ.

Trên thực tế, Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bây giờ bởi vì ba thần thành tựu

Vô Hạ, từ đó bị các phương vô cùng chú ý, dù sao chuyện này liên quan đến sự

thay đổi bố cục Vọng Cổ tương lai.

Thế là nhất cử nhất động của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tự nhiên sẽ bị

chú ý.

Mà ở thời điểm này, Đại Huyền Thiên được lựa chọn ra, tất nhiên sẽ được

coi trọng.

Nhất là, vị Đại Huyền Thiên này lại còn là Nhân tộc, bất kể việc này có

trùng hợp hay không, đều sẽ làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Quan trọng nhất chính là trong mắt cường giả các phương, bọn họ đã lập tức

nhìn ra Nhân tộc này đúng là người ham huyết nhục Tàn Diện, kể từ đó, chuyện

này càng dẫn tới chấn động vô cùng lớn.

Trong thời gian ngắn, các phương tộc mạnh của đại lục Vọng Cổ cũng bắt

đầu sưu tập tin tức về Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu, mà tên của bọn họ cũng để

lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vô số cường giả.

Nhân tộc, cũng là như thế.

Không đợi Hứa Thanh và Nhị Ngưu về đến Hoàng Đô đại vực Nhân tộc,

chuyện liên quan đến hai người bọn họ đã truyền đến như gió bão. Tất cả Thiên

Vương, tất cả Thiên Hậu, tất cả đại thần đều rung động đến cực hạn.

Những hoàng tử kia lại càng như vậy.

“Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Đại Huyền Thiên.”

“Vị Đại Huyền Thiên Nhân tộc đầu tiên trong lịch sử Viêm Nguyệt...

Chuyện này cũng quá không thể tưởng tượng nổi.”

“Hứa Thanh chiến một trận với thiên kiêu đệ nhất Viêm Nguyệt, nếu không

phải Ti Quyền xuất thủ, thiên kiêu đệ nhất kia chắc chắn sẽ chết.”

“Hứa đại nhân đưa ra yêu cầu để Viêm Nguyệt lui binh, tộc Hắc Thiên thuộc

về Nhân tộc.”

“Thiên công tuyệt thế.”

Trong số bọn họ, phần lớn đều biết Hứa Thanh, lạ lẫm với Nhị Ngưu, mà

trong tin tức truyền đến, rõ ràng người tên Nhị Ngưu cũng không phải là nhân

vật chính, cho nên quá nửa sự chú ý đều đặt ở chỗ Hứa Thanh.

Giật mình, không thể tin, đủ loại này cảm xúc nhanh chóng dâng lên trong

khu vực Nhân tộc.

Bên trong Thái Học, cũng là như thế.

Trường phái Dị Tiên vốn đang quật khởi, bây giờ dưới thanh danh to lớn

này của Hứa Thanh, cũng hưởng thụ tiền lãi, dựng lên đỉnh cao trên đỉnh cao,

tất cả trường phái Dị Tiên, đều kích động, mà so với bọn họ càng

Mà người càng phấn chấn hơn bọn họ chính là những người chấp kiếm đi

theo Hứa Thanh từ quận Phong Hải tới Hoàng Đô.

Vinh quang của Hứa Thanh tạo thành ánh sáng, chiếu rọi bát phương, cũng

tỏa sáng trên người bọn họ, khiến sự ngột ngạt vốn bởi vì Hứa Thanh mất tích

những ngày qua bị quét sạch sành sanh.

Loại cảm giác tự hào kia, đều cực kì mãnh liệt trên người mỗi một tu sĩ quận

Phong Hải đến Hoàng Đô.

Nhất là Ninh Viêm, càng phấn chấn không thôi, hắn quá biết công lao như

vậy của Hứa Thanh có ý nghĩa gì đối với mình.

Mà bây giờ trong mười hai cây hương bên ngoài Hoàng Đô, cây hương của

hắn dù không phải thiêu đốt nhất nhanh, thế nhưng có vẻ đứng đếm ngược,

cũng may bởi vì nguyên nhân chiến tranh, việc lựa chọn thái tử, lan tràn đến sau

trận chiến.

Cho nên giờ phút này, hắn vô cùng chờ mong Hứa Thanh trở về.

Mà Khổng Tường Long quận Phong Hải, sau khi biết được tin tức về Hứa

Thanh, cười to vài tiếng, vui vẻ vì Hứa Thanh, cũng vui vẻ vì quận Phong Hải.

Hắn biết mình không cách nào đuổi kịp Hứa Thanh, nhưng đối với hắn,

những ngày Hứa Thanh rời đi này, cung chủ Chấp Kiếm cung quận Phong Hải

cùng đi đến Hoàng Đô - Lý Vân Sơn dốc sức bồi dưỡng hắn. Hiển nhiên vị trí

cung chủ Chấp Kiếm cung quận Phong Hải này, tất cả lão nhân của quận Phong

Hải đều hi vọng hậu duệ của lão cung chủ nhận chức.

Ngô Kiếm Vu dù cũng phấn chấn, nhưng ít nhiều vẫn hơi chua chua, chỉ vì

làm cho mình giống như những người khác, thế là hắn chuyên môn viết một bài

thơ.

“Khai thiên lập địa cả đời thanh, vạn cổ quần tộc ai may mắn được, Huyền

Thiên vốn nên còn có ta, thế mà Ngưu tặc lại đoạt trước.”

Bài thơ này, vào thời khắc bây giờ, cũng được lưu truyền ra trong phạm vi

nhỏ.

Mà trong mọi người quận Phong Hải, có một nữ tử cực kì đặc biệt với Hứa

Thanh, đang ngồi ở trong lầu các, bàn tay ngọc mảnh mai cầm thẻ ngọc, khẽ

cười.

Nữ tử này có khí chất cao quý, khuôn mặt tinh xảo như đồ sứ, da thịt trắng

nõn không tì vết, đôi mày như núi xa, mắt như nước hồ thu, sống mũi cao thẳng,

môi hồng răng trắng.

Dáng người nàng thướt tha, dáng điệu uyển chuyển, như dương liễu đón gió,

mọi cử động tràn ngập nét dịu dàng và uyển chuyển của nữ tính.

“Tiểu gia hỏa trưởng thành rồi.”

Đôi mắt đẹp của nữ tử này chợt nháy, nàng đưa tay lấy một khối bánh ngọt

mây xanh trước mặt, ăn một miếng.

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh và Đội trưởng, đã rời khỏi biên giới Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc, bước vào quận Liêu Huyền.

Một mùi máu tươi nồng nặc, kèm theo dị chất tràn ngập giữa thiên địa quận

này.

“Không đúng lắm.”

Trên không quận Liêu Huyền, ngay khi đại dực của Hứa Thanh bước vào,

theo mùi máu tanh nồng đậm tung bay, trên đại dực, hai mắt Hứa Thanh ngưng

tụ.

Nhị Ngưu vốn cà lơ phất phơ bên cạnh hắn, thì nét mặt hơi thay đổi, thì thào

nói nhỏ.

“Mùi máu tanh này nồng đậm quá, tối thiểu là trăm vạn sinh linh trở lên đã

tử vong, mới có thể hội tụ nhiều như thế.”

“Trăm vạn?” Trong lòng Hứa Thanh dâng lên cảnh giác, ánh mắt đảo qua

bốn phía, ngóng nhìn xa xa.

Hai năm trước, khi bọn họ đi Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng không

phải đi con đường này, sở dĩ khi trở về lựa chọn nơi này là bởi vì cẩn thận, cho

nên mấy ngày trước đây mới quyết định.

Vì đó, Hứa Thanh và Đội trưởng còn tự tổng hợp tin tức đối với nơi này.

Cũng coi như có hiểu biết về quận này, biết ở quận biên giới này, có một vài

tộc đàn bản địa cư trú rải rác.

Những tộc đàn này bởi vì sinh tồn ở khu vực kẽ hở giảm xóc của hai tộc,

ngày thường ngược lại rất cẩn thận, đều có cung phụng cho Nhân tộc và Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.