Phàm Thế Song không hổ là đại sư khôi lỗi, vừa mở miệng đã nói ra lai lịch.Nhị Ngưu chấn động, lộ ra vẻ tán thưởng, hô to lợi hại.Sau khi nhìn, Hứa Thanh cũng phối hợp, hiện ra vẻ tán thưởng trong mắt.Được hai người bọn họ cùng tán thưởng, Phàm Thế Song mặt ngoài khôngthèm để ý chút nào, nhưng lòng dạ lại không cách nào tự kiểm soát mà dâng lênmột chút đắc ý cùng ngạo nghễ.Nhị Ngưu chớp chớp mắt.“Phàm huynh quả nhiên lợi hại, xem ra nhất định có thể chữa trị đến trìnhđộ càng hoàn mỹ hơn!”Phàm Thế Song nghe vậy, nhàn nhạt mở miệng.“Tuy có một chút độ khó, nhưng chỉ cần vật liệu đầy đủ, thì đương nhiên làđược.”Nhị Ngưu cười cười.“Thế nhưng chúng ta chỉ có những tài liệu này, với năng lực của Phàmhuynh chi, nhất định có thể làm ra bảy tám bộ, thôi, ta chỉ cần năm bộ là đượcrồi, thêm ra cho Phàm huynh làm thù lao.”Phàm Thế Song không khỏi càng thêm mắng to dưới đáy lòng, nói thầm haitên đáng chết này, chẳng những muốn sử dụng mình không công, thậm chí lạicòn muốn mình cung cấp vật liệu.Khinh người quá đáng!“Những tài liệu này, một bộ cũng không đủ, vật ta nói tới chính là vật luyệnkhí như Tuyệt Tinh và sắt Xích Hồn.”“Không có.” Nghe thấy ngữ khí của Phàm Thế Song, Nhị Ngưu trợn mắt.Sắc mặt Hứa Thanh cũng trầm xuống.Phàm Thế Song cắn răng, nhìn Nhị Ngưu một chút, lại nhìn Hứa Thanh mộtchút.Hồi lâu sau, hắn thở sâu.“Các ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau, thật sự xóa bỏ thù dai đấy!”Mắt thấy Phàm Thế Song thỏa hiệp, Nhị Ngưu lộ ra nụ cười, đáp ứng đầymiệng.Hứa Thanh suy tư một chút, cũng gật đầu.Phàm Thế Song cắn răng, nâng trong tay lấy ra đại lượng vật liệu luyện khí,ngay trước Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu trước mặt, bắt đầu chữa trị con rối.Thời gian trôi qua, rất nhanh, hơn một tháng đã trôi qua.Trong vòng hơn một tháng này, Phàm Thế Song có thể nói là phát huy vượtxa mức bình thường. Bị Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu nhìn chằm chằm, hắn đã cảitạo toàn bộ những linh kiện con rối kia, khiến cho linh tính của chúng nó đềuđược kích phát ra.Số lượng vật liệu luyện khí hắn sử dụng trong lúc đó càng không ít.Trong quá trình này, Hứa Thanh không nói nhiều, nhưng tiếng cổ vũ và tánthưởng của Đội trưởng nối liền không dứt.Phàm Thế Song nghe tới cuối cùng dù đáy lòng không kiên nhẫn, nhưng bấttri bất giác lại càng dùng ra nhiều vật liệu hơn.Nhất là đến cuối cùng, hắn trầm ngâm một phen, thế mà dứt khoát lấy ramột chút huyết nhục và thần hồn của hung thú đã từng bị hắn đánh giết.Thêm vào trong linh kiện con rối, cuối cùng khiến cho những linh kiện nàycó được linh tính, đồng thời cũng xuất hiện hoạt tính.Cho đến một ngày cuối cùng, theo hắn bấm niệm pháp quyết, hai con rốigiáp đen cao lớn như người khổng lồ xuất hiện trước mặt ba người.Toàn thân trên dưới hai con rối này tràn ra khí tức âm lãnh, càng có uy ápkinh khủng khuếch tán, lại còn có vẻ mạnh mẽ hơn một chút so với con rối HứaThanh gặp phải trong hang động lúc trước.“Đạt tới trình độ thân xác của Uẩn Thần nhất giới!!”Đội trưởng rung động.Phải biết rằng phóng mắt nhìn khắp Nhân tộc, bọn họ chưa từng nghe nóiđến con rối như vậy, cho dù trong trí nhớ kiếp trước, Nhị Ngưu cũng cực kỳ ítthấy.“Con rối ở loại trình độ này, cũng là lần đầu tiên ta tiếp xúc và luyện chếtrong cả đời này.”Phàm Thế Song thở sâu, nhìn lên con rối trước mặt, đáy lòng cũng dâng lênsự tham lam nồng đậm theo bản năng. Hắn thân là đại sư khôi lỗi, càng biếtđược giá trị của hai con rối này hơn người bên ngoài.“Đáng tiếc, hai người này nhìn chằm chằm, ta không cách nào động taychân...”“Mà sở dĩ loại con rối này đạt tới trình độ như vậy, dù những tài liệu kia củata có tác dụng không nhỏ, nhưng trọng điểm trong đó... Vẫn là phẩm giai và tếluyện của những linh kiện ban đầu này.”“Năm đó tu sĩ luyện chế ra con rối này, ít nhất cũng có tu vi Uẩn Thần caogiai, thậm chí Chủ Tể cũng có khả năng... Cho nên mới có thể lấy Uẩn Thần điluyện khôi lỗi.”“Trừ phi còn có những linh kiện này, nếu không... Khó mà có con thứ ba.”Phàm Thế Song cảm thán dưới đáy lòng, nhưng hiện thực vẫn khiến hắn thuhồi tất cả tham lam, giờ phút này hắn đứng lên, lạnh lùng quét nhìn Hứa Thanhvà Nhị Ngưu một chút.“Ta có thể đi rồi sao?”Nhị Ngưu vội vàng đứng lên, lớn tiếng khích lệ, Hứa Thanh cũng lộ ra nụcười.“Phàm đạo hữu, quả là không tầm thường.”Phàm Thế Song mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại một lần cảm thấyphấn chấn bởi vì sự khen ngợi cùng tán đồng của hai người Hứa Thanh, nhưngchớp mắt tiếp theo, hắn lại cảm thấy bi ai. Loại tâm tình này, hơn một tháng quahắn đã trải qua nhiều lần.Giờ phút này hắn chỉ muốn rời đi, thế là hắn không nói hai lời, thân thểnhoáng cái, bay ra phủ, gấp rút đi về phía trụ sở.Cùng ngày, hắn cùng hai tộc chờ đợi hắn đã rời khỏi Hoàng Đô Nhân tộc...Còn hai con rối kia, đương nhiên là Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu một ngườimột bộ. Nhị Ngưu vui vẻ rời đi, chuẩn bị đi nghiên cứu kỹ một chút, bởi vì mộtbộ kia của hắn, nửa tháng này hắn cố ý yêu cầu Phàm Thế Song tăng thêm chứcnăng truy tung.“Tao lão đầu, ta nhất định phải tìm ra ngươi!”Sau khi rời khỏi phủ của Hứa Thanh, Nhị Ngưu liếm môi một cái, cực kỳphấn chấn.Cứ như vậy, thời gian trôi qua.Mấy ngày sau, khi chỉ còn cách tế tổ hai ngày...Hứa Thanh đang tu hành trong linh hồ của phủ, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìnvề phía ngoài phủ.Có người, đưa tới một cái hộp gỗ, đặt ở trước cửa.Người đến là một đồng tử.“Phụng mệnh Quốc sư, đưa tới vật này.”Nói xong, đồng tử khom người cúi đầu, quay người rời đi.Hồi lâu sau, hộp gỗ này vỡ vụn trong gió, lộ ra vật bên trong.Một con thú bông.Đây không phải là vật liên quan đến tu sĩ, mà là đến từ phàm tục.Nhưng con thú bông này, phảng phất đã từng chia năm xẻ bảy, vỡ vụn vô số,lại bị khâu lại chắp vá ra…Nét mặt của nó, như đang khóc.