Lạc Thanh Hàn liếc nhìn hạt dẻ trước mặt, khi nàng bóc vỏ dùng sức cắn mạnh, vô tình cắn phải thịt hạt dẻ bên trong, trên phần thịt vàng béo vẫn còn hai lỗ nhỏ.
Nữ nhân này thật to gan, dám cho hắn ăn thứ dính nước bọt của mình.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc há miệng cắn miếng hạt dẻ. Có vị ngọt và giòn.
Hương vị ngon đến bất ngờ.
Lạc Thanh Hàn quyết định không truy cứu vấn đề hạt dẻ dính nước bọt, yên lặng chờ nàng đút tiếp.
Tiêu Hề Hề vui vẻ tiếp tục bóc hạt dẻ.
Hạt thứ hai là của nàng.
Hạt thứ ba là của nàng.
Hạt thứ tứ là của nàng ...
Lạc Thanh Hàn không khỏi nhìn nàng một cái, hỏi "Không phải nói muốn bóc hạt dẻ cho ta ăn à?"
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Đã cho người ăn rồi mà."
"... chỉ một hạt?"
"Một hạt không đủ sao?"
Thái tử không muốn quan tâm nàng nữa.
Trước kia hắn nghĩ nữ nhân này không tranh đoạt khá tốt, nhưng bây giờ hắn lại chán ghét dáng vẻ không biết phấn đấu này của nàng.
Hắn đang ngồi trước mặt nàng, nàng thậm chí không biết thể hiện một chút ân cần.
Chẳng lẽ trong mắt nàng, hắn không bằng mấy hạt dẻ?
Tiêu Hề Hề phát giác Thái tử Điện hạ có vẻ không vui lắm. Suy nghĩ một chút, nàng lấy một hạt dẻ khác, bóc vỏ rồi đưa cho hắn.
"Điện hạ đừng trách ta keo kiệt, các hương thân tặng không nhiều hạt dẻ, ta còn muốn giữ lại ăn trên đường đi, chỉ có thể cho người nếm thử hai hạt trước."
Lạc Thanh Hàn nhìn hạt dẻ nàng đưa, rồi nhìn hàng chục hạt dẻ chất đống trước mặt, tâm tình ngày càng phức tạp.
Nếu là phi tần khác, lúc này nhất định sẽ dâng hết đồ ngon tới trước mặt hắn, làm sao dám giấu diếm?
Tiêu lương đệ không chỉ giấu riêng, còn giấu ngay trước mặt hắn, không chút kiêng dè.
Chuyện này làm hắn muốn giận mà không giận được.
Tiêu Hề Hề thấy hắn không nhúc nhích, cảnh giác hỏi "Người không ăn sao? Nếu người không ăn, vậy ta ..."
Lạc Thanh Hàn nhận hạt dẻ, cúi đầu cắn ngón tay nàng.
Dùng răng nghiến đầu ngón tay như thể đang trút giận.