Tần Hoan nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh kia, trong lòng cảm thấy hình như đây là một giấc mơ.
Là mơ sao? Ngay ranh giới sự sống và cái chết, nàng lại lần nữa mơ thấy Yến Trì?
Nàng nhớ rõ lời Tần Sương đã từng nói qua, khi người ta sắp chết tự nhiên sẽ nghĩ đến người mà bản thân mình mong nhớ nhất.
Tần Hoan đnag nghĩ đến mưa tên biển máu đêm hôm đó, đang nghĩ đến dáng vẻ sau cùng của mẫu thân và phụ thân, thế nhưng nàng tuyệt đối không ngờ đến Yến Trì lại xuất hiện trong giấc mơ của nàng...
Đầu óc Tần Hoan hoàn toàn hỗn loạn, lồng ngực do ngạt thở nên đau đớn đến mức trước mắt hoàn toàn biến thành màu đen, thế nhưng sự mềm mại trên môi lại khiến cho nàng cảm nhận được rõ ràng. Vừa giống như tóm được cọng rơm cứu mạng sau cùng, lại vừa giống như hoài niệm về chút biến hóa mới sinh ra này nên hai tay nàng túm lấy eo người phía trước theo bản năng. Cánh môi người đó khẽ động đậy, giây lát sau một luồng không khí trong lành ấm áp liên tục chảy vào trong miệng nàng.
Hai tròng mắt nàng mở to, vẫn là đôi mắt kia đối diện với nàng, thế nhưng khi nàng ngước lên nhìn thì thấy ánh sáng lấp lóe trên đỉnh đầu càng lúc càng mờ, mà nàng là bị một dòng nước ngầm lạnh giá cuốn đi, hiện tại đang rơi vào trong một vực sâu nào đó.
Theo bản năng, nàng ôm chặt lấy người đang truyền cho nàng chút ấm áp kia, nàng chỉ cảm thấy bờ môi mềm mại kia khẽ động động, mang theo dịu dàng thấm vào lòng người. Nàng đang cẩn thận phân biệt xem đây là thật hay mơ thì ánh sáng mờ ảo trên đỉnh đầu kia lại hoàn toàn biến mất khiến cho tinh thần nàng dao động, tia ý thức sau cùng tan biến giống hệt như chút ánh sáng vụt tắt trên cao.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Hoan mới thanh tỉnh lại được chút ít.
Cảm giác băng giá lạnh thấu xương tan biến, mặc dù trên người nàng vẫn còn thấy mát mát thế những cũng không còn sự vô vọng lúc mà bản thân mình bị rơi xuống khe nứt. Nàng mở to mắt ra nhìn xung quanh, sau đó lại kinh ngạc phát hiện ra nàng vẫn còn đang ở bên trong mật thất bên dưới thư phòng của Tôn Hạo Nguyệt.
Huyệt thái dương nàng hơi nhói đau, thế nhưng nàng chắc chắn nhớ rõ những chuyện vừa xảy ra. Bí mật của Tôn Hạo Nguyệt bị bóc trần, lại có người ở bên ngoài đến, Tôn Hạo Nguyệt khởi động cơ quan muốn cùng mọi người đồng quy vô tận, còn nàng...
Nghĩ đến đây Tần Hoan không khỏi ngẩn ngơ.
Nàng rơi xuống một chỗ như đáy giếng, sau đó nàng mơ thấy Yến Trì.
Tần Hoan vẫn còn đang thất thần thì bất thình lình có một tiếng bước chân rất vang lên rất khẽ. Nàng hơi run sợ theo bản năng, thế nhưng khi vừa ngước mắt lên thì đã thấy đúng thật là Yến Trì đang bước từ phía xa xa lại đây.
Tần Hoan ngây đơ như gỗ nhìn sang Yến Trì, mãi vẫn chưa phản ứng kịp.
Thấy nàng tỉnh lại nhìn mình, đáy mắt Yến Trì đột nhiên lóe sáng, hắn bước nhanh vài bước đến bên cạnh Tần Hoan, "Tỉnh rồi?"
Tần Hoan vẫn đang ngơ ngác nhìn Yến Trì, nàng còn chưa kịp phân biệt được đây rốt cuộc có phải là mơ hay không.
Thấy vẻ mặt nàng vẫn còn chút hoảng hốt, lòng bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của Yến Trì rơi lên trên trán nàng. Vừa chạm vào thì Yến Trì không khỏi chau mày, trong mắt hắn tràn đầy vẻ đau lòng, sau đó bàn tay hắn lại trượt xuống má nàng. Hắn cứ thế sờ sờ, sờ mặt nàng xong thì bàn tay lại trượt xuống lần mò nơi cổ áo nàng. Hành động này của hắn khiến cho Tần Hoan hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong mộng.
Thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, Yến Trì liền nhìn thẳng vào mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Tần Hoan lại bắt đầu trở nên mù mịt rối rắm. Đôi mắt nàng vốn trong vắt như suối nay càng sáng trong động lòng người, cộng thêm tóc nàng vẫn còn ẩm ướt chưa khô hẳn, khiến cho khuôn mặt vốn luôn vừa mềm mại vừa điềm tĩnh của nàng có thêm một chút dịu dàng. Cổ họng Yến Trì đột nhiên chuyển động, hắn nhìn nhìn Tần Hoan vẫn đang túm lấy tay mình thì khẽ vùng vẫy một cái...
Động tác này khiến cho Tần Hoan có vẻ như tìm lại được ý thức của mình, nàng còn đang cảm thấy khoảng cách giữa 2 người quá gần khiến cho bản thân hơi ngượng ngùng, thế nhưng Yến Trì lại cúi sát người xuống. Hắn ôm chặt lấy nàng, lực đạo cực lớn khiến cho suýt chút nữa thì nàng va phải ngực hắn.
Tần Hoan trợn trừng mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to cỡ bàn tay của nàng rơi thẳng vào cổ Yến Trì. Nàng chớp chớp mắt, vẫn còn đang mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, "Đây... Đây là mơ sao..."
"Nàng đã từng mơ thấy ta à?"
Sự nhạy bén của Yến Trì khiến cho nàng kinh ngạc, thế nhưng nàng đã phản ứng kịp rồi. Yến Trì ở trong giấc mơ của nàng không hề nói lời nào, mà Yến Trì trước mặt không chỉ nói chuyện mà tốc độ ứng đối còn khiến cho nàng á khẩu.
Hai gò má Tần Hoan đột nhiên nóng lên, đây không phải mơ.
Nếu như không phải mơ, thế thì cái ôm này từ đâu mà đến?
Tần Hoan vùng vẫy, đôi tay vốn buông thõng bắt đầu đẩy lồng ngực Yến Trì ra.
Gian phòng này có vẻ như là một phòng sưởi ở mật thất dưới đất, còn nàng thì đang nằm trên giường.
Cái giường này không biết đã bao nhiêu lâu không có người nằm rồi cho nên tỏa ra một mùi ẩm mốc rất nồng. Lót bên dưới người nàng chính là cẩm bào của Yến Trì, còn trên người nàng lại đắp chính áo khoác của mình. Ở cách đó không xa là một chậu sứ nho nhỏ chứa đựng một ngọn lửa đủ để soi sáng gian phòng.
Tần Hoan gần như đã thanh tỉnh hoàn toàn, thế nhưng mặc kệ cho nàng có đẩy thế nào thì Yến Trì vẫn ôm chặt nàng, hắn bất động giống như một ngọn núi nguy nga sừng sững. Rõ ràng là Tần Hoan đã cực kỳ nghiêm túc muốn đẩy hắn ra, thế nhưng hắn không chỉ có nhắm mắt làm ngơ, mà một tay hắn giữ lấy lưng nàng còn một tay luồn lên tóc nàng. Sau đó hắn sờ má nàng, xoa đầu nàng, hắn hít vào thật sâu rồi lại thở ra thật dài.
Bàn tay đang đẩy hắn của Tần Hoan bất động, con mắt trong trẻo của nàng ánh lên ngọn lửa ở phía xa xa, trên mặt nàng thì lại nóng hừng hực. Cánh tay Yến Trì siết chặt lưng nàng đến phát đau khiến cho tâm hồn nàng thêm hoảng hốt.
Thế nhưng chỉ một lát sau lý trí đã khiến cho nàng tỉnh táo lại.
Nàng nhắm mắt lại, lúc nàng mở mắt ra lần nữa thì mặc dù ánh lửa kia vẫn còn in hằn nơi đáy mắt nàng, thế nhưng tâm hồn đã thanh tỉnh và trầm tĩnh trở lại.
"Vì sao Điện hạ lại ở chỗ này?"
"Ta đang đóng quân ở Viên Châu, vốn tưởng rằng mọi người đã đi qua Viên Châu đến Thông Châu rồi, thế nhưng không ngờ nàng lại dùng đến lệnh bài mà ta đưa cho nàng." Yến Trì nói chuyện thế nhưng vẫn ôm chặt nàng ở trong lòng.
Tần Hoan lại nhúc nhích thế nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng, vì thế nàng buông bỏ phản kháng, cứ thế dựa vào trước ngực Yến Trì.
Nàng vẫn không thể nào hiểu được vì sao Yến Trì lại đến được chỗ này.
"Ngày trước lúc ta đưa thì nàng cứ từ chối mãi, hiện giờ nếu như nàng đã dùng đến thì đương nhiên là đang trong lúc nguy cấp. Ta chạy đến đây suốt đêm, vừa đến đã thấy chủ nhân tòa trạch viện này đang khởi động cơ quan..."
Tần Hoan im lặng một lúc rồi đột nhiên cất tiếng, "Vãn Hạnh thế nào rồi?"
Bàn tay Yến Trì đặt trên lưng nàng hình như vừa cử động, nhưng ngay sau đó hắn đã bình tĩnh trả lời nàng, "Không chết được."
Gian phòng lại trở nên im lặng, Tần Hoan chỉ nghe được tiếng ngọn lửa cháy phát ra âm thanh tí tách, "Điện hạ đã hao phí không ít tâm tư nhỉ."
"Tính tình nàng như vậy, nếu như không có người bảo vệ thì ta thật sự khó lòng yên tâm được."
"Vì sao phải bảo vệ?" Mặc dù Tần Hoan ngồi ngoan ngoãn trong lòng Yến Trì không vùng vẫy nữa, thế nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh.
Yến Trì giơ tay lên đỉnh đầu nàng khẽ vuốt 2 cái, "Đương nhiên bởi vì lòng ta hướng về nàng."
Có vẻ như hắn đã phải dùng không ít quyết tâm mới có thể nói ra được mấy chữ này. Tần Hoan nghe xong thì trong lòng lại thấy hơi hoảng hốt, thế nhưng chỉ một lát sau nàng lại chậm chạp lên tiếng, "Hướng về ta là thế nào?"
Yến Trì nghe thấy thế thì buông Tần Hoan ra, hắn hơi rụt người lại, ánh mắt sáng trong nhưng lại trở nên lạnh thấu xương, hắn nhìn Tần Hoan như chuẩn bị tấn công, "Tự nhiên, rõ ràng, dứt khoát chính là có ý với nàng."
Tần Hoan nhìn thẳng vào mắt Yến Trì, trái tim nàng ngay lập tức nóng lên, cảm xúc vừa thương tâm lại vừa ngọt ngào tràn ra khắp cơ thể. Cổ họng nàng hơi nghẹn lại, nhất thời không nói ra được câu nào, hay cho chữ rõ ràng, hay cho chữ dứt khoát của hắn.
Phụ thân làm việc trên đời luôn không vượt ngoài hai chữ 'Thanh' và 'Chính'. Nàng đi theo phụ thân lăn lộn, bất luận là án mạng hay tình đời, thì chung quy lại vẫn chính là đi tìm ra sự thật. Nàng giỏi nhất trong việc đẩy ra tầng sương mù để tìm đến chân tướng, cũng biết thứ che phủ trong trái tim con người không chỉ đơn giản như tầng sương mù kia. Càng biết được nhiều thì càng thấy lòng người sâu xa phức tạp, thế nhưng một khí có người rõ ràng dứt khoát thổ lộ trước mặt nàng thì dù trái tim nàng có vững như bàn thạch cũng sẽ mềm đi mấy phần...
Tần Hoan nhìn Yến Trì, lại một lần nữa nàng thầm khen ngợi ánh mắt sắc bén của hắn. Hắn biết điều nàng muốn là cái gì.
Thấy Tần Hoan có vẻ như suy nghĩ đến rất nhiều thứ nên mãi vẫn không lên tiếng, Yến Trì lo lắng túm lấy tay nàng nói, "Không tin? Hay là không dám tin?"
Tần Hoan nghe thấy câu này thì ngay lập tức vẻ mặt cũng trở nên sắc sảo đôi chút, "Có gì mà không dám?"
Ngữ điệu của nàng mang theo vài phần ngạo khí, vài phần ung dung cộng thêm vài phần chắc chắn khiến cho Yến Trì ngay lập tức cười thành tiếng. Tiếng cười vừa thành thật vừa hoa lệ của hắn đập thẳng vào màng nhĩ Tần Hoan, ngay cả đôi mắt cũng sáng chói rực rỡ. Ánh mắt hắn vừa có chút thương tiếc, có chút thỏa mãn lại thêm bướng bỉnh, cả người lại toát ra niềm vui sướng vô bờ.
Hắn cười một lúc rồi đột nhiên nghiêm mặt lại, hắn nắm chặt lấy tay Tần Hoan, "Được, vậy ta đây liền coi như nàng tin rồi! Một khi nàng đã tin thì cũng phải rõ ràng dứt khoát cho ta."
Tần Hoan chau mày, sau đó chẳng kiêng dè gì mà nhìn đi chỗ khác, "Rõ ràng dứt khoát cái gì chứ?"
Mặt mày nàng như tranh vẽ, hai gò má hơi ửng hồng, mặc dù nàng thể hiện ra dáng vẻ không hề muốn phối hợp thế nhưng hành động này không khiến cho Yến Trì phải có chút lo lắng nào. Bình thường nàng luôn luôn kiềm chế bản thân, cực kỳ trầm tĩnh ổn trọng, hoàn toàn khác với hiện tại. Thái độ nàng như vậy chính là đang âm thầm thừa nhận sự 'rõ ràng dứt khoát' đó rồi. Yến Trì lại cười sau đó tiếp tục ôm lấy nàng vào lòng.
Lần này cái ôm của hắn không dùng lực như ban nãy nữa, thế nhưng hai tay lại vô thức đi du ngoạn sau gáy với lưng nàng, hắn chỉ hận không thể làm cho cả người nàng hòa tan vào trong lòng mình. Tần Hoan co rụt sống lưng, hai tay lại bám ở 2 bên hông Yến Trì.
Hô hấp Yến Trì như lệch đi một nhịp, đột nhiên hắn cúi xuống ghé sát vào đầu nàng, "Nàng... ban nãy lúc vừa mới nhìn thấy ta, nàng cũng ôm ta như vậy..."
"Ta chỉ nghĩ là vẫn còn đang trong mơ."
Áo ngoài Tần Hoan rơi xuống đất nên trên người đột nhiên thấy lạnh. Nàng nép sát vào trong lòng Yến Trì, như vậy mới có thể khiến cho hắn bớt lo lắng đi một chút. Yến Trì nghe xong thì cười rộ lên, "Hóa ra đã từng mơ thấy ta à?"
Tần Hoan suy nghĩ một chút rồi 'Ừ' một tiếng.
Lồng ngực Yến Trì phập phồng, phút chốc sau lại thở dài tỏ vẻ thỏa mãn.
"Như vậy là ta cảm thấy mỹ mãn lắm rồi."
Yến Trì cảm nhận được khí lạnh trên người Tần Hoan, hắn nhặt lấy áo choàng khoác lên người nàng. Sau đó hắn bế bổng nàng lên, "Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta phải ra ngoài thôi."
Tần Hoan bị hắn bế lên thì cảm thấy trái tim mình run rẩy, lúc nàng ở Cẩm Châu thì hoàn toàn không cảm thấy như thế. Chỉ khi rời khỏi Cẩm Châu rồi, dọc đường gặp phải nguy hiểm đã khiến cho nàng nhận thức được rõ ràng tâm ý của bản thân. Không cần phải nói đến mấy giấc mơ ngọt ngào liên tiếp kia, nàng chưa bao giờ là người hèn nhát, nàng không sợ sát khí ẩn sau màn sương, cũng không sợ thế gian lòng người hiểm ác, thì làm sao có thể sợ sự 'rõ ràng dứt khoát' của Yến Trì?
Trong lòng nàng vẫn còn ý nguyện khác, nàng cũng không phải là người sẽ đặt tình yêu lên hàng đầu, nàng còn có lo lắng buồn đau âm thầm, thế nhưng nàng tin tưởng Yến Trì.
Mà hiện tại hắn đang ở ngay trước mắt nàng, nàng có cái gì mà không dám chứ?
Dám thì dám rồi, trên mặt nàng ra vẻ khí thế ngút trời không sợ gì hết, thế nhưng dù sao nàng cũng không phải là người từng trải trong chuyện này cho nên vẫn chỉ yên lặng nép trong lòng hắn quan sát. Thấy nửa bên mặt của hắn thì một cảm xúc ngọt ngào thơm phức đột nhiên sinh ra rồi trào dâng khắp mọi ngõ ngách trong tim nàng.
Đây là một tình huống không ngờ đến, mặc dù nàng tinh thông y thuật, biết mổ thi nghiệm cốt thế nhưng đối với tình hình hiện tại vẫn cực kỳ xa lạ. Nàng ngẩn ngơ nhìn Yến Trì, không biết trên con đường tương lai phía trước thì hắn sẽ đóng vai trò gì.
"Nhìn ta làm gì?" Yến Trì ôm Tần Hoan đi ra khỏi phòng sưởi này. Sau khi ra khỏi cửa thì phát hiện ra ánh mắt của Tần Hoan vẫn rơi lên trên người hắn, hắn nhìn xuống thì thấy đôi má nàng vẫn còn ửng hồng như áng mây chiều.