Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 210: Bản sắc của Ma vương (1)



Chương 210: Bản sắc của Ma vương (1)

Gió lạnh thấu xương, một cây trường thương sắc bén màu đen xuyên qua đầu gối thị vệ. Biến tên thị vệ đó trông như một con thú bị dính chặt lên trên mặt đá xanh trước cửa Chính Hoa. Thị vệ ngã sấp xuống đất, kêu la thê thảm, đau đớn đến mức mồ hôi toát ra như mưa.

Tất cả mọi người đều sửng sốt trơ mắt nhìn dưới thân thị vệ kia chảy tràn ra một bãi máu tươi chói mắt. Hắn đau đớn giãy giụa, nhưng không có cách nào có thể lay chuyển cây trường thương kia. Chỉ nháy mắt sau tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn vào người vừa phóng thương ra.

Vừa quay sang thì thấy có 8 con ngựa cao to đi về hướng cửa cung. Điểm khác biệt với Phùng Chương chính là đoàn người này cưỡi ngựa không hề nhanh, số lượng người cũng không nhiều. Nhưng nếu xét về khí thế thì bọn họ còn bỏ xa Phùng Chương rất nhiều.

Người cầm đầu bọn họ, mặc trang phục đen mạnh mẽ gọn gàng, chính là Yến Trì. Những người đứng đằng sau hắn, ngay cả Bạch Phong cũng mặc trang phục mạnh mẽ, trong tay ai cũng cầm vũ khí, duy chỉ có Yến Trì là bàn tay trống trơn.

Dưới tình hình này, cây trường thương kia từ đâu mà đến thì không cần phải nói cũng biết.

Phùng Chương mở to con mắt, hắn không thể nào ngờ được ở chỗ này lại gặp phải Yến Trì. Mà hắn càng không ngờ được là Yến Trì còn ra tay, vừa ra tay đã lại thấy máu.

Yến Trì không nhanh không chậm, trên mặt cũng không có vẻ gì là giận dữ, thậm chí khoé môi hắn còn treo một nụ cười nhạt.

Hắn thong thả bước đi, con ngựa càng tiến đến gần thì đám thị vệ đi theo Phùng Chương lại càng lùi về phía sau. Lúc Yến Trì đi đến bên cạnh thị vệ bị thương kia rồi ghìm ngựa lại thì đám thị vệ của Trung Quốc công phủ đã tản hết ra rất xa.

Phùng Chương hít sâu một hơi, trong nội tâm hắn có kinh sợ thế nhưng cũng thật sự tức giận. Phùng Chương biết rõ Yến Trì được giữ lại trong kinh thành để làm quan, nếu đã như vậy, Yến Trì mất đi thân phận trong quân thì hắn sẽ chẳng thể gây ra cho người ta sợ hãi gì nữa. Nhưng Phùng Chương lại biết rõ vị Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ này nhiều năm tòng quân tại phương B ắc, thanh danh cũng không phải là tốt lắm. "Thế tử Điện hạ đây là có ý gì?" Phùng Chương siết chặt nắm đấm giọng nói cố đè nén tức giận.

Yến Trì thoáng nhìn qua Tần Hoan, sau đó hắn đưa tay rút thanh trường thương đang cắm dưới đất lên.

Thị vệ kia lại hét thảm lên một tiếng, đến khi trường thương rút ra hoàn toàn rồi hắn lại theo bản năng bò về phía Phùng Chương.

Bên ngoài cửa cung tuyết mới chỉ tan đi chút ít cho nên tên thị vệ kia đã bị kéo ra một đường máu rất dài trên mặt tuyết. Phùng Chương trợn trừng mắt liếc nhìn tên thị vệ đó, còn 2 người bên cạnh lập tức kéo người bị thương lên.

Yến Trì rút thương ra sau đó hắn giơ tay lên vẩy một cái, từ mũi thương bắn ra một hàng máu nhỏ. Hắn quay lại nhìn Phùng Chương, "Chính là ý mà ngươi thấy đó!" Trên mặt Yến Trì không hề thấy vẻ giận dữ, nhưng đôi mắt lại tràn ngập hàn ý, giống như nhát thương tiếp theo là đến lượt Phùng Chương. Phùng Chương lập tức sợ đến mức sống lưng cứng đờ muốn lui về phía sau, thế nhưng hiện tại hắn đang đứng trên càng xe, còn có thể lùi về đâu nữa? Phùng Chương híp mắt lại, trong mắt có chút độc ác, "Thế tử Điện hạ đây là muốn đối địch với Trung Quốc công phủ sao?"

Yến Trì nghe câu này thì đôi mắt phượng cũng híp lại, "Vậy ngươi coi Trung Dũng Hầu phủ là địch? Hay Thái trưởng Công chúa là địch? Muốn coi Thái hậu là địch hay muốn coi Hoàng thượng là địch?"

Phùng Chương trợn tròn mắt, "Điện hạ nói cái gì? Cái gì mà Thái trưởng Công chúa? Cái gì Thái hậu lại cái gì Hoàng thượng?"

Nếu chỉ Trung Dũng Hầu phủ thì Phùng Chương không sợ, thế nhưng nhắc đến Thái trưởng Công chúa, nhắc đến Thái hậu và Hoàng thượng, trong lòng hắn lại không thể không rụt rè.

"Tần phủ Cửu cô nương là cháu gái nuôi của Thái trưởng Công chúa, Hoàng thượng phó thác nàng xem bệnh cho Thái hậu nương nương. Ngươi đã biết rõ như thế mà vẫn còn dám mạo phạm nàng? Hẳn là ngươi không muốn bệnh tình của Thái hậu chuyển biến tốt phải không?"

Sắc mặt Phùng Chương lập tức trắng bệch, "Ta đương nhiên không phải, chẳng qua là... chẳng qua là nha đầu này cùng tên hộ vệ kia bất kính với ta, ta chỉ muốn trừng trị bọn chúng mà thôi. Điện hạ đừng vội chụp cho ta cái mũ lớn như vậy"

Trường thương trong tay Yến Trì khẽ động, mũi thương vẫn còn dính máu kéo lên một đường cong ác liệt, đây chỉ là một động tác rất nhỏ thế nhưng đủ để cho hơn 10 tên thị vệ của Phùng phủ sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.

"Nghe nói Phùng Thế tử là bá vương trong kinh thành?"

Phùng Chương không biết câu này của Yến Trì là có ý gì, chỉ sợ trong lời nói của hắn có cạm bẫy gì đó cho nên cực kỳ đề phòng.

"Câu này của Điện hạ là có ý gì?"

Mũi thương của Yến Trì lại vẽ vẽ một cái vào trong đống tuyết bên cạnh, "Chẳng có ý gì cả, chỉ là ta nhiều năm không ở kinh thành, cho nên không biết Trung Quốc công phủ đã không coi ai ra gì như vậy. Là Quý phi nương nương cho các ngươi thể diện? Hay là Thành vương?"

Phùng Chương chau mày, "Chuyện của Trung Quốc công phủ không liên quan gì đến Quý phi nương nương hay Thành vương hết!"

Đôi mắt Yến Trì tối lại, "Nếu đã như vậy, chỉ bằng một tên Phùng Chương như ngươi mà lại dám làm mưa làm gió trong kinh thành? Trung Quốc công mặc dù có danh tiếng là Quốc công thế nhưng chẳng qua chỉ dựa vào tổ tiên che chở, phụ tử nhà ngươi không hề có công trạng gì đối với Đại Chu, cũng không hề có công trạng gì đối với dân chúng, ngược lại quen thói ỷ thế hiếp người. Hôm nay, ngươi dựa vào người đông thế mạnh mà bắt nạt một nữ tử yếu đuối?" Nói đến đây, Yến Trì chỉ mũi thương vào mặt Phùng Chương, "Ta thấy ngươi đừng xưng là bá vương nữa, xưng là phế vật mới đúng."

Phùng Chương đã lớn thế này, chưa bao giờ phải chịu tức giận nhường này. Ngay cả trước mặt Hoàng thượng, vì nể mặt mũi của Tố Quý phi cho nên Hoàng thượng đối xử với hắn vẫn còn có chút ôn hòa. Mà những Vương công thị tộc trong kinh thành này, có ai mà không cho hắn vài phần thể diện? Ngay cả Triệu Tinh hôm trước đánh nhau với hắn, thực sự cũng không dám chỉ vào mặt hắn mà nói hắn là phế vật!

Phùng Chương siết chặt nắm đấm, bởi vì tức giận cho nên nỗi kính sợ trong lòng lập tức bị che mờ. Nghĩ đến Hoàng thượng bắt hắn ở lại Hình bộ, cho dù Yến Trì có lợi hại đến đâu thì hắn cũng không dám nói nửa chữ không. Nghĩ như vậy, vẻ mặt Phùng Chương liền trông cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Yến Trì!

"Ngươi nói ta là phế vật? Ngươi thì có gì lợi hại chứ? Hôm nay chẳng qua ngươi cũng chỉ là nhậm một chức quan rách nát trong Hình bộ mà thôi. Nếu như ngươi lợi hại thì khi Thánh thượng bảo ngươi ở lại kinh thành, sao đến cái rắm ngươi cũng không dám thả vậy? Biết rõ Thánh thượng muốn tước quân quyền của Duệ Thân vương phủ ở Sóc Tây quân Chẳng phải người vẫn giống đám nô tài kia, không dám lên tiếng ư?"

Phùng Chương đứng trên càng xe tức giận mắng to, lồng ngực hắn phập phồng, nếu tính về đấu võ mồm chắc chắn hắn sẽ thắng vị Duệ Thân vương Thế tử này cả trăm lần. Huống hồ nếu hắn không đáp trả, chuyện hôm nay hắn bị chửi là phế vật truyền đi thì hắn làm gì còn thể diện ở kinh thành này nữa? Duệ Thân vương phủ mặc dù có lợi hại, nhưng nhiều năm nay đều không ở kinh thành, nói ra thì làm gì có thế lực thâm căn cố đế như Trung Quốc công phủ chứ? Còn nữa, hiện tại Hoàng thượng để cho Yến Trì ở lại kinh thành vốn là có ý muốn triệt tiêu quyền lực. Có lẽ trong nội tâm Hoàng thượng càng chán ghét và kiêng kị vị Duệ Thân vương Thế tử này. Càng nghĩ thì Phùng Chương càng cảm thấy Yến Trì chẳng có gì đáng sợ.

Yến Trì thản nhiên nghe Phùng Chương nói, "Duệ Thân vương phủ quản lý Sóc Tây quân, bảo vệ biên cảnh của Đại Chu nhiều năm. Cho đến bây giờ Thánh thượng cực kỳ hậu đãi Duệ Thân vương phủ, vậy mà rơi vào trong miệng ngươi Thánh thượng đã trở thành một người vong ân phụ nghĩa, luôn nghi ngờ Duệ Thân vương phủ rồi?"

Yến Trì lại cười lạnh, "Ngươi không chỉ có xuất khẩu cuồng ngôn, mà lại còn muốn vu khống Thánh thượng vào chỗ bất nghĩa. Xem ra ta không thay Phùng Khoa dạy dỗ ngươi là không được." Dứt lời Yến Trì nheo mắt lại, lạnh lùng nói, "Bạch Phong..."

Phùng Khoa là tên của Trung Quốc công, Yến Trì gọi thẳng như thế chứng tỏ là đã cực kỳ giận dữ rồi. Hai bên giằng co một hồi, mặc dù 7 tên hộ vệ sau lưng Yến Trì vẫn chưa di chuyển thế nhưng trên mặt ai ai cũng đã có vẻ tàn khốc. Vừa nghe Yến Trì hạ lệnh, 7 người bao gồm cả Bạch Phong hầu như ngay lập tức phóng ngựa tung người đến chỗ Phùng Chương.

Phùng Chương thấy tình hình này lại càng hoảng sợ nên lập tức lùi về phía sau, chính vì như thế hắn bước hụt nên lập tức ngã xuống xe. Hắn vốn võ nghệ không tệ, có thể phản kháng được, nhưng vì cú ngã này nên Bạch Phong đã túm được hắn.

Bạch Phong bẻ ngoặt cánh tay hắn ra sau, đầu gối không chút lưu tình nào đè lên trên sống lưng hắn.

Phùng Chương kêu lên một tiếng đau đớn, hắn ngước mắt lên không thể tin được mà nhìn vào Yến Trì, "Ngươi... làm sao ngươi dám? Đây là kinh thành, là ngoài cửa Chính Hoa, Hoàng thượng ở ngay trong nội cung quan sát, làm sao ngươi dám?"

Yến Trì thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, hắn không lên tiếng nhưng trên tay Bạch Phong lại dùng lực, "Giờ ngươi mới biết rõ đây là kinh thành à? Ngươi biết rõ đây là ngoài cửa Chính Hoa rồi?"

Phùng Chương nghiến răng, hung dữ nhìn vào Yến Trì, "Ta chống mắt lên nhìn xem người có dám đụng đến ta ở chỗ này không!"

Cho đến bây giờ chỉ có Phùng Chương bắt nạt người khác, hôm nay cho dù thị vệ của Yến Trì ra tay trước thế nhưng hắn cảm thấy Yến Trì sẽ không thật sự dám đánh hắn. Nghe thấy thế Yến Trì đang ngồi trên lưng ngựa lại khẽ cười một cái, hắn liếc nhìn một vòng đám thị vệ Phùng phủ đã rục rịch ngồi dậy nhưng không dám tiến lên. Bất chợt giọng nói Yến Trì trầm xuống, "Ta mặc kệ chỗ này có phải kinh thành hay không, ta ở trong Sóc Tây quân nhiều năm như vậy chỉ biết đến quy củ trong quân. Trong doanh trại của ta ai nói sai hay làm sai đều phải bị phạt."

Phùng Chương cười lạnh một cái rồi gần như gắt lên, "Sóc Tây? Sóc Tây quân vốn là đóng quân ở phía Tây Bắc của Đại Chu, thế nhưng lại biến thành tư binh của Duệ Thân vương phủ, ở phía Tây phụ tử các ngươi định làm tiểu Hoàng..."

Nhắc đến Sóc Tây quân ánh mắt Yến Trì lập tức lạnh lùng và sắc bén giống như mũi tên quét nhìn phùng chương một cái. Phùng Chương vừa nhìn thấy ánh mắt Yến Trì quét đến lập tức không thể nói ra chữ 'đế' kia nữa. Chỉ một ánh mắt đó thôi đã đủ khiến cho trái tim Phùng Chương đập mạnh, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, một dự cảm bất thường dâng lên trong đầu hắn, đột nhiên khiến cho hắn hoảng sợ.

Đúng lúc này Yến Trì lên tiếng, "Trong Sóc Tây quân, bất kính chống lại thượng cấp, phạt bao nhiêu?"

" Đánh 50 trượng!"

Bảy người bao gồm cả Bạch Phong đồng thanh trả lời, ai ai cũng có giọng nói lanh lảnh như chuông đồng, khí thế bức người.

Yến Trì lại hỏi, "Bất kính với chủ soái, phạt bao nhiêu?"

"Đánh 100 trượng!"

Vẫn là đồng thanh trả lời như cũ, vẻ mặt mấy người Bạch Phong vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, đôi mắt chính trực kiên định giống như bên ngoài cửa Chính Hoa này chính là doanh trại của Sóc Tây quân. Mà bởi đám người vừa nghiêm nghị vừa lão luyện này lại mơ hồ mang theo khí thế sát phạt đẫm máu trên chiến trường, chỉ đứng đó thôi cũng đủ để làm cho thị vệ Phùng phủ không dám lộn xộn. Yến Trì lại hỏi, "Bất kính với Thánh thượng, phải phạt thế nào?"

"Chém đầu!"


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.