Tô Nam muốn rút tay ra, nhưng không thành công. Cô biết anh đang cố gắng làm gì, đành nói:
"Vậy thì, chúng ta đi công viên nói chuyện đi. Về chuyện buổi chiều, em muốn cùng anh nói rõ ràng."
Chu Ngạn không đáp lại, nhưng vẫn im lặng dẫn cô đến công viên.
Lúc này, công viên rất đông người, ai ai cũng tranh thủ hóng mát. Tuy vậy, với hai người, đây là nơi họ quen thuộc, có những chỗ vắng vẻ ít người qua lại.
Trước kia, ở nơi thanh tĩnh này, họ từng trộm hôn nhau nồng nhiệt.
Còn bây giờ, họ lại cùng đứng đây, đối diện với nhau và bàn chuyện ly hôn.
"em muốn ly hôn là vì gia đình anh, đúng không?” Chu Ngạn im lặng một lúc rồi chủ động lên tiếng.
Anh từng nghĩ rằng chuyện nhà cửa là lý do khiến Tô Nam không vui, nhưng dần dần anh cảm thấy không phải như vậy. Tô Nam chắc chắn không thể vì vấn đề nhà cửa mà quyết định ly hôn. Nhà cửa có thể chỉ là chất xúc tác, có thể là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t con lạc đà.
Tô Nam thẳng thắn trả lời, “Đúng, một phần nguyên nhân là thế.”
Cô thật sự không muốn tiếp tục sống dưới một mái nhà với gia đình anh. Ai muốn sống chung với những người coi thường mình cả đời? Cảm giác bị khinh bỉ, bị xem thường, thực sự khiến cô không thở nổi. Càng nghĩ về việc phải tiếp tục lãng phí thời gian và cảm xúc quý báu của mình cho những con người như vậy, cô cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa.
Kinh nghiệm lớn nhất mà Tô Nam rút ra từ kiếp trước là, tuyệt đối không nên lãng phí tình cảm và thời gian vào những người không đáng.
Chu Ngạn nhìn cô, giọng dịu dàng, “Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm, anh nghĩ dù gặp khó khăn gì, chúng ta cũng có thể vượt qua cùng nhau. Lúc trước, khi mẹ anh không đồng ý chúng ta vẫn kiên trì được, phải không? Nam Nam, em cho anh một cơ hội nữa, anh có thể giải quyết mọi chuyện. Em thấy mỗi lần chúng ta cãi nhau, chẳng phải cuối cùng cũng giải quyết được sao? Nếu em không muốn sống cùng ba mẹ anh, chúng ta có thể dọn ra. Nếu sau này có mâu thuẫn, anh sẽ làm người hòa giải, được không?”
Tô Nam im lặng, cảm thấy anh nói những điều này giống như là cách duy nhất để giải quyết vấn đề. Nhưng trong lòng cô lại thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng khác gì sống trong một vòng lặp vô nghĩa.
Trong kiếp trước, cô đã từng sống một cuộc sống không có tự tôn. Khi không coi trọng bản thân, người khác cũng chẳng bao giờ coi trọng mình. Giờ đây, cô nhận ra rằng có tự tôn mới có thể nhận được sự tôn trọng từ người khác.