Trương Minh Vũ không do dự nữa, anh đồng ý với cô ấy: "Được rồi, tôi sẽ trả cô ba nghìn tệ một tháng, nếu như cô thực sự lợi hại như lời mình nói, tôi bảo đảm sẽ cho cô rất nhiều tiền hoa hồng".
Câu này, anh không hề chém gió.
Trả ba nghìn tệ cho người như Vương Vũ Nam cũng coi như là mua được cảm giác thân thuộc trong lòng anh.
Còn khoản tiền hoa hồng, chỉ có thể xem thực lực của cô ấy đến đâu.
Vương Vũ Nam sững người.
Sau đó cô ấy vô cùng kích động, cảm kích nói: "Cảm ơn anh!"
Trương Minh Vũ cười đáp: "Không cần cảm ơn, lúc nào cô có thể bắt đầu đi làm?"
Vương Vũ Nam không hề do dự đáp: "Lúc nào cũng có thể!"
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, vậy chờ tôi ở cổng một lúc, tôi giải quyết một số chuyện xong sau đó sẽ đưa cô đến nhận việc".
Vương Vũ Nam sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta... không làm việc ở đây sao?"
Trương Minh Vũ lắc đầu, bất lực nói: "Tôi đâu phải người của tập đoàn Đại Phú, cô đến vì tập đoàn Đại Phú sao?"
Vương Vũ Nam vội vã lắc đầu, ngây thơ mỉm cười: "Không, anh tốt như vậy, anh làm gì tôi cũng theo anh! Cái gì tôi không biết tôi đều có thể học!”
Trương Minh Vũ hài lòng gật đầu.
Anh không chần chừ nữa, quay người đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Đại Phú.
Khi Trương Minh Vũ đi thang máy xuống thì nhìn thấy Trần Đại Phú và sếp Chu đang cung kính đợi ở cửa thang máy.