Long đã chính thức được xuất viện, mặc dù trên người còn quấn đầy băng gạc nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng.
Chỉ là giờ phút về nhà lại không được vui vẻ mấy, khi cậu phải ngồi đối diện với 2 cặp mắt tràn đầy phán xét.
‘’Con (cậu) không định nói gì về ngày hôm đó à.’’ Mẹ Nga và Phượng đồng thanh hỏi.
Vẫn còn ôm tâm lý may mắn, Long quyết định tiếp tục giả ngu: ‘’2 người nói về cái gì vậy? Không phải cảnh sát đã nói đây chỉ là tình cờ gặp phải thôi sao?’’
‘’Nhìn chúng ta có giống như dễ dụ tới vậy sao?’’
Bị 2 người quan trọng nhất cuộc đời mình nói đến như thế, Long làm sao còn có thể chối được nữa. Thế là cậu liền nói mọi thứ, từ việc làm thợ rèn v·ũ k·hí tại công xưởng, tới gặp mặt và tham gia đội điều tra.
Nghe được toàn bộ câu chuyện, mẹ Nga liền tức giận đến không thể đứng vững. Cô đưa tay chỉ vào mặt Long, giọng run rẩy bảo:
‘’Sao..sao con ..dám làm công việc đó..’’
Trong khi Phượng lại tràn đầy ánh mắt khó tin, xen lẫn 1 chút thất lạc. Cô nàng không nói 1 lời, mà im lặng nắm chặt 2 tay.
Long nói tới đây cũng liền thở dài:
‘’Nếu con nói đây là vì gia đình mình mẹ có tin không?’’
‘’Haha…’’ Tiếng cười đầy mỉa mai của Phượng liền đã thay lời muốn nói
‘’Thú thật! Ban đầu khi con nhận công việc này, con chỉ dự định làm 1 lần rồi rút thôi. Nhưng khi con nhìn thấy được những việc bọn t·ội p·hạm đã làm, và khoảng tiền đầu tiên nhận được. Suy nghĩ này liền bắt đầu lung lay..’’ Long giống như hồi tưởng lại lần thực hiện nhiệm vụ đầu tiên.
Tình huống lúc đó cực kỳ nguy cấp, Long gần như không có sự lựa chọn ngoài việc tham gia vào nhiệm vụ. Hơn nữa, đội khi đó chỉ có 2 người làm cho tính nguy hiểm càng tăng hơn trước.
Kinh nghiệm chiến đấu của cậu gần như bằng không, nếu không phải hôm đó có thần may mắn chiếu cố thì có khi Long đã nằm trong quan tài.
‘’Chỉ bằng đôi bàn tay này cùng một cây rìu, con đã hạ được 1 tên dị nhân với năng lực hóa khổng lồ. Mẹ tin được không, gã đó phải cao hơn ba mét đấy, vậy mà gã ngay lập tức nằm xuống đất khi ăn phải 1 rìu vào đầu. Khi đó con liền nhân ra, dị nhân không khác người bình thường làm mấy.’’
Long càng nói càng kích động: ‘’Bọn họ vẫn có thể b·ị t·hương, vẫn có thể c·hết, thậm chí là vì cầu sống mà sẵn sàng làm mọi điều cho dù là bán rẻ đồng đội. Mọi người biết không, khi con nhìn thấy cảnh đó con liền vui lắm. Bởi con biết, suy nghĩ của mình không sai. Cho dù chỉ là một đứa vô năng, con vẫn có thể khiến mấy tên dị nhân phải cuối đầu xuống. Con vẫn có thể dùng đôi tay này dành lấy những thứ con mong muốn.’’
Phượng và mẹ Nga có chút bất ngờ, xen lẫn tự trách khi nghe được những lời này của Long. Sống với nhau đã lâu như vậy, mà bọn hắn lại không nhận ra Long đã phải kiềm nén đến thế nào.
‘’Mọi người nói đúng, con làm điều này không phải chỉ vì gia đình mình. Mà còn là vì con, vì bản thân con, con muốn chứng minh rằng vô năng không phải cái tội. Vô năng vẫn có thể khiến những kẻ khác phải cuối..’’
Còn chưa nói dứt lời, mặt của cậu liền đã bị vòng 1 của Phượng ôm ấp. Cô nàng giờ phút này đã khóc thành tiếng, giọng nói run run như nghẹn lâu ngày:
‘’Tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi! Tớ không biết cậu lại cảm thấy như vậy..’’
Mẹ Nga giờ phút này đầu cuối gằm xuống giống như xấu hổ không dám nhìn mặt, im lặng đứng dậy rời đi.
Bản thân Long thì đã bị cái ôm bất ngờ cùng giọng nói run rẩy của Phượng làm ngơ ngác, cậu chàng bối rối không biết phải xử sự thế nào trong tình huống này.
Chỉ là hơi ấm của Phượng làm cậu mất đi năng lực suy nghĩ, hai tay theo bản năng ôm lấy cô nàng ép sát vào cơ thể mình.
Đôi mắt cậu nhắm lại như chìm vào giấc ngủ.
‘’Cảm giác này…thiên đường đây sao…’’
—-------------
Sau vài phút ôm ấp, cả 2 liền bình tĩnh trở lại.
Phượng nép mình ở góc phòng, hai tay ôm đầu không dám ngẩng lên. Long cười cười gãi lấy cái mũi của mình:
‘’Chỉ là ôm thôi mà có cần phải thế không!’’
Vừa nói câu đấy xong, cậu liền có cảm giác lạnh sống lưng. Nhìn quả chỗ cô nàng thì thấy 2 con mắt đang chăm chăm nhìn lấy mình.
Đối đầu với tình huống như này Long chỉ có thể thở dài, sau đó liền nhào tới ôm lấy cô nàng từ sau lưng. Long có thể cảm nhận được cơ thể Phượng trở nên cứng nhắc, cặp tay ôm đầu kia đang run rẩy.
Nụ cười của cậu dần dần trở nên thiếu đạo đức, mặt cậu áp sát tới gần bên tại Phượng. Miệng không ngừng thủ thỉ. Sự run rẩy của cô nàng càng trở kịch liệt, cuối cùng nhịn không được mà ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy u oán nhìn lấy cậu.
‘’Biến thái!!!’’ Tiếng nói thút thít từ cô nàng truyền ra, Long giờ phút này mới nhìn rõ biểu cảm của cô bạn mình. Khuôn mặt đỏ rần như trái dâu, đôi mắt long lanh không ngừng liếc nhìn cậu. Cảm nhận ánh nhìn chăm chú từ Long, cô nàng theo bản năng định lấy tay che lấy mặt mình thì lại bị cậu ngăn lại.
‘’Tớ đã luôn thích cậu từ lâu Phượng à! Tớ nói thật đấy!’’ Long chỉ im lặng đem tay cô nàng áp lên mặt mình, một tay khác thì ôm chặt éo cô nàng đem tới gần mình.
Đối với hành động của Long, Phượng vờ như không thấy, hoặc có thể xem là đã biết từ trước, cho nên đối với lời tỏ tình cậu cô nàng không lộ ra biểu cảm bất ngờ gì mà chỉ gật đầu: ‘’Ừm! Tớ biết rồi! Tớ cũng thích cậu!’’
Đạt được đáp lại cũng không làm Long vui vẻ, cậu chỉ thở dài một hơi nói:
‘’Đây không phải là khung cảnh mà trong đầu tớ muốn, nhưng mà không nói bây giờ thì bứt rứt quá!’’
‘’Haha! Đánh trống lảng hay lắm. Nhưng mẹ không phải muốn chuyển là chuyển đâu nha.’’
‘’Cái đó không sao, tớ chỉ cần tiếp tục giả ngu là được. Mẹ sẽ không làm gì được đâu.’’
Đang nói chuyện, bổng Phượng vùng lên đem trán mình chạm vào trán của Long.
‘’Thế cậu định thuyết phục tớ bằng cách nào đây? Bật mí cho cậu nhé! Tớ không dễ dãi như mẹ đâu.’’
‘’....’’
Thôi xong, yêu nữ đã hiện nguyên hình.
—------------
Tối hôm đó, Long thành công thuyết phục mẹ bằng sự cứng đầu của mình. Nhưng cậu cũng hứa sẽ không đẩy bản thân vào những việc nguy hiểm, tất nhiên việc hứa miệng là không thể nào cho nên mẹ Nga đã cử thêm 1 người tới giá·m s·át cậu.
Người đó không ai khác chính là yêu nữ Phượng, cùng lúc hai bạn nhỏ đã chính thức trở thành một đôi trước sự chứng kiến của mẹ.
Tay trong tay trên đường đến căn cứ của Long, hai người không khỏi có chút ngượng ngùng. Dù sao đây cũng là mối tình đầu của họ, cơ mà sự ngượng ngùng này nhanh chóng mất đi khi bọn họ càng tới gần căn cứ.
Đây là lần đầu tiên Phượng được nhìn thấy một căn cứ của tổ đội siêu anh hùng là như thế nào. Thành thật mà nói, nó không giống như cô bé mong đợi.
Tưởng đâu sẽ giống như trong truyện lấy một khu nhà bỏ hoang hoặc vách núi nào đó là địa bàn, bên ngoài cũ kỹ bên trong thì được trang bị các công nghệ tối tân tiên tiến nhất.
Nhưng nơi trước mắt cô bé lại là một phòng tập thể hình a, dù nhìn đã xuống cấp nhưng cũng không có nghiêm trọng tới mức không có khách.
Trái lại nơi này vẫn rất đông người, cô nàng thậm chí nhìn thấy người quen ở đây.
Điều làm cô nàng cảm thấy bất ngờ hơn nữa chính là Long đang kéo cô đi tới chỗ người quen đó.
‘’Yoh! Mày xuất viện rồi hả, sao không gọi nói tụi tao một tiếng.’’ Người nói là một thanh niên cao ráo, khuôn mặt chữ điền với làn da màu bánh mật. Tên này là anh em chí cốt của Long và là thành viên của đội điền kinh trong trường.
Bởi vì 2 người học khác lớp, nên Phượng cũng không nói chuyện với người này nhiều.
‘’Tên thằng này hình như là Tuân phải không ta…Mà sao lại đến gặp tên này, đừng bảo với mình là…’’
Lời nói của Long như khẳng định suy nghĩ của cô nàng, cậu chỉ về phía cô rồi dõng dạc nói:
‘’Đây là người yêu của tao! Tao tính giới thiệu cổ vào team.’’
‘’Phụt.’’ Tuân ngay lập tức phun hút nước vừa uống vào mặt Long, cậu ngay lập tức cho dừng mấy chạy bộ. Tay đập lên bả vai cậu, mặt cực kỳ hoảng sợ nói:
‘’CLG VẬY BRO! Không phải đã nói anh em sống c·hết có nhau sao? Bây giờ mày rời bỏ cuộc chơi là thế nào! Còn giới thiệu người ta vào team, mày có thực sự yêu người ta đàng hoàng không vậy.’’
Phượng lúc này sao còn không hiểu ra người yêu mình đúng là lôi mấy tên bạn thân vào công việc này. Đang định nắm đầu Long để hỏi cho ra lẽ thì cô nàng liền nhìn thấy có người đi tới chỗ bọn họ.
Đó là một người đàn ông da trắng, cơ bắp cuồn cuộn phối hợp với chiều cao hơn 2m khiến ông ta không khác gì một người khổng lồ tí hon trong phòng gym này.
Long vừa nhìn thấy thì ngay lập tức đưa tay chào hỏi:
‘’Yoh Boss! Nay tập sớm thế, cháu còn nghĩ nữa đêm mới gặp bác cơ.’’
‘’Hừ! Đọc cái tin mày nhắn thì cho tao tiền tao cũng không dám tới trễ.’’
Nói tới đây ông lão liền hướng ánh mắt tới Phượng không ngừng đánh giá cô nàng
‘’Đây là người trong tin nhắn mà mày đề cập tới!’’
‘’Đúng rồi Boss!!’’
Người đàn ông da trắng nghe thế cũng không nói gì mà ra hiệu cho cả bọn đi theo ông.
Lúc này đây, Phượng mới được nhìn thấy khung cảnh mà cô hằng mong muốn. Căn cứ bí mật của tổ đội anh hùng.
Cửa vào là một thang máy ẩn nằm sau máy bán hàng tự động được đặt ở góc hẻo lánh sau nhà vệ sinh, muốn đi vào phải dùng tới đồng xu đặc biệt.
Theo chân thang máy bọn hắn đi tầng cuối cùng, nơi đây là phòng dùng để luyện tập của đội. Phượng nhìn quanh căn phòng này một chút mắt liền đã tỏa sáng.
Xịn, quá xịn, mặc dù không phải loại tân tiến nhất nhưng đã ăn đứt tất cả phòng tập trong quận. Ngoại trừ thiết bị luyện tập, nơi đây còn có lồng đối kháng và rất nhiều loại máy móc mà cô nàng không biết công dụng.
Nhìn về phía lồng đối kháng, nơi đó hiện tại đang có vài người ở trong luyện tập.
Cảm nhận được ánh nhìn của đám Long, nhưng người trong lồng cũng dừng lại trận đấu tập. Người đàn ông da trắng thấy thế cũng ra hiệu cho cả bọn tụ tập lại cùng một chỗ.
Giờ phút này, Phượng có một chút căng thẳng, cô nàng biết mình chuẩn bị gặp phải bài kiểm tra. Long đứng kế bên thấy thế cũng nắm tay an ủi cô nàng, chỉ là hành động của cặp đôi này vô tình là người ở sau ăn cơm chó.
Tuân dùng đôi mắt phán xét nhìn thằng bạn chí cốt của mình, cậu không ngờ rằng chỉ không gặp nhau 1 tuần mà tên này đã thay đổi nhiều đến vậy.
Cả đội đã tập hợp đông đủ về sau, người đàn ông da trắng mới bắt đầu nói:
‘’Hôm nay chúng ta có thêm một thành viên mới! Nào ra chào mọi người một tiếng đi.’’
Phượng nghe thế liền chưa kịp phản ứng, cái này không giống trong kịch bản. Không phải sẽ có bài kiểm tra đầu vào trước sao, làm thế nào lại nhảy tới gia nhập đội rồi.
‘’Còn đứng đó làm gì! Ra đi chứ.’’ Long ở kế bên nhìn hết mọi biểu cảm của người yêu mình không khỏi buồn cười, một tay đẩy cô nàng ra đằng trước.