Có rất nhiều lý giải về lịch sử lâu đời của thế giới “One Piece”. Tuy nhiên đa số ý kiến đều cho rằng, nó bắt đầu kể từ khi người ta trồng một gốc cây khổng lồ, lên trên hòn đảo Ohara cổ đại. Cũng chính vào thời khắc ấy, dòng thời gian có lần thứ nhất được ghi nhận, nối tiếp nhau truyền lại mãi cho đến sau này.
Có một sự thật đáng lưu ý, việc nghiên cứu lịch sử hoàn toàn phù hợp với luật pháp do Chính phủ ban hành. Thậm chí vào giai đoạn đầu, các học giả đã nhận về rất nhiều trợ giúp tới từ cơ cấu trên. Tuy nhiên mọi thứ dần dần có điều thay đổi, một vài nhà nghiên cứu bắt đầu vượt quá quyền hạn của mình. Bọn họ lén lút tìm kiếm và giải đọc các phiến đá thần bí “Poneglyph”. Thứ được đồn đoán rằng, cất giữ manh mối về những sự kiện từng bị lãng quên trong quá khứ.
Bởi vì hành vi giẫm luật mà các học giả đã làm. Phía Chính phủ rất nhanh liền đưa ra ứng đối cực kì bạo lực. Bọn hắn trước tiên đề cử Spandine, người lãnh đạo tổ chức đặc công “CP9”, đại diện đứng ra điều tra toàn bộ sự kiện. Đi kèm theo đó, một hạm đội hải quân mạnh mẽ sớm được điều động, sẵn sàng đổ bộ lên Ohara bất cứ thời điểm nào.
Nếu có người hỏi cảm giác của Nico Olvia vào lúc này. Nữ nhân sẽ chẳng chần chờ mà trả lời ngay bằng hai từ “hối hận”. Sau khi bị rơi vào trong vòng vây do “CP9” bố trí. Nàng biết rằng, bản thân lẽ ra không nên quay trở về quê nhà. Nhất là khi chứng kiến một đứa bé đang dõi theo mình từ xa, Olvia càng thêm tự trách cho sự khờ dại khi trước.
- Cô ơi! Cô có phải là mẹ của con không? – Đang lúc nữ nhân lê từng bước chân nặng nề theo sau đám đặc công. Đứa bé kia đã không nhịn được thốt ra một câu, làm những người xung quanh đều phải bất ngờ.
Vốn dĩ còn đang nhàn nhã đứng một bên, giám sát bọn thủ hạ áp giải tội phạm rời đi. Spandine bỗng nhiên cảm nhận được sự thú vị đối với một màn vừa rồi. Phất tay báo hiệu tạm dừng hành động, hắn mang theo giọng điệu hoài nghi, hỏi thăm nữ nhân trước mặt.
- Đã xảy ra chuyện gì? Nó là con gái của ngươi hay sao?
- Không phải! – Olvia hoảng hốt đáp trả. Ngay tức khắc, nàng lại âm thầm liếc nhìn đứa bé sau lưng, cố nén nức nở để thốt ra một câu duy nhất.
- Cháu nhận lầm người rồi!
- Hừ hừ! Thật là một đứa nhóc phiền phức mà! Chúng ta nhanh đi thôi! – Spandine mười phần buồn bực, thúc giục đám đặc công tiếp tục lấy nhiệm vụ vừa rồi.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Thế nhưng với một đứa bé tới nói, việc nhìn thấy mẹ mình là một điều vô cùng cao cả. Chậm rãi đối chiếu từng hình ảnh về mẫu thân, thứ đã dần lưu mờ trong tâm trí nhỏ nhắn. Nico Robin thoáng chốc liền bật khóc, phát ra tiếng gào thét nghẹn ngào.
- Con là Robin đây! Con đã lớn rồi! Mẹ không nhận ra con sao? Con vẫn luôn chờ mẹ trở về mà!
- Trả lời con đi! Cô có phải là mẹ của con không? Con đã mơ về một ngày được gặp lại mẹ... Cùng mẹ nắm tay đi dạo! Hu hu!
- Vì có được nó, con đã học tập một cách rất chăm chỉ! Thậm chí con còn đọc được cả “Poneglyph” nữa cơ!
Từng câu nói của con gái giống như lưỡi dao sắt, đâm thẳng vào trong trái tim Olvia. Tuy nhiên khi nghĩ đến sự nguy hiểm nếu nhận nhau, nàng lại quyết tâm nhẫn nhịn nỗi đau này. Mặc dù vậy, lời thủ thỉ sau cùng kia lại chẳng khác gì giọt nước làm tràn ly cả. Nó không chỉ khiến nội tâm một người mẹ sụp đổ, kể cả đám đặc công xung quanh cũng phải sững sờ vì lượng tin tức trong đó.
- Trưởng quan, nó nói bản thân là nhà khảo cổ kìa. – Một tên bộ hạ mang theo vẻ khó tin, hấp tấp báo cáo với lãnh đạo.
Trên thực tế, giờ phút này Spandine cũng vô cùng bất ngờ. Hắn không thể nào tin được, một đứa nhóc như thế kia lại đọc hiểu “Poneglyph”. Phải biết rằng, những thứ trên đó đều được viết bằng loại ngôn ngữ cổ đại. Cho dù là bên phía Chính phủ, hiện vẫn chưa ai dám tự tin giải mã được hoàn toàn.
Đang lúc Spandine dự định bắt giữ luôn cả Robin, bất chợt lại có biến cố mới phát sinh. Một loạt các lượt pháo kích, oanh tạc trực tiếp lên hòn đảo này. Dưới hỏa lực tuyệt đối như thế, rất nhanh các công trình ở đây đều đã bị phá hủy triệt để. Thậm chí Cây tri thức khổng lồ cũng chẳng tránh khỏi số mệnh bị đẩy ngã. Ngọn lửa nóng rực đang bao trùm lên đó, thiêu đốt đi vô số kiến thức được tích lũy từ nhiều đời.
Trước tình cảnh không còn gì để mất, cư dân trên đảo cũng chẳng cần bận tâm đến đặc công nữa. Tất cả đều để mặc cho an nguy của bản thân, lao đầu vào trong thân cây, nhằm cứu ra những quyển sách quý báo. Đối diện với thế cục hỗn loạn như vậy, Spandine chỉ còn cách tức giận giậm chân.
- Hải quân đáng chết! Chúng ta còn chưa có rời khỏi đây đâu. Tất cả theo lời ta, mau rút lui nhanh nào!
- Vậy còn nữ nhân này thì sao trưởng quan? – Một tên thủ hạ chỉ tay vào Olvia đang khóc thút thít gần đó.
Dùng tay vỗ mạnh lên đầu tên khốn nạn vừa mới lên tiếng, Spandine tăng cao âm điệu, quát lớn với đám đặc công xung quanh.
- Ngu ngốc! Hiện tại còn đi lo những chuyện khác hả? Nếu không chạy ngay, mọi người đều phải chết có hiểu chưa?
Giống như những gì đã nói, Spandine vội vàng đi đầu, trốn khỏi vùng đất sắp trở thành địa ngục này. Có thể nói, hắn là một trong số ít người biết rõ nội tình lần hành động trước mắt. Hiện tại nếu không tranh thủ thoát thân, sợ là cả bọn sẽ bị chôn cùng hòn đảo mất. Về phần cư dân ở đây, hãy để những tên kia an táng theo quê hương đi thôi.
Bởi vì không còn ai ngăn cản, Robin cuối cùng cũng có cơ hội đi đến bên cạnh mẹ của mình. Nắm lấy bàn tay với vô số vết chai kia, con bé vừa nuốt nước mắt, vừa thốt ra từng chữ một.
- Con muốn làm thế này từ lâu lắm rồi! Hu hu!
- Robin à! – Trước tình cảm mãnh liệt tới từ con gái, Olvia trong phút chốc đã không kìm nén được cảm xúc của mình. Nàng ôm thật chặt con bé vào lòng, như để bù đắp cho những tháng ngày xa cách trước kia.
Trong lúc hai mẹ con Olvia còn đang chìm đắm trong bầu không khí bi thương. Đột nhiên từ phía sau bọn họ, một thanh âm với vẻ hả hê vang lên, cắt ngang toàn bộ mạch cảm xúc.
- Ta nói, các ngươi muốn đoàn tụ cũng nên lựa chọn địa điểm thích họp nha. Rõ ràng nơi đây sắp không xong rồi! Thế mà vẫn còn chưa chịu chạy đi nữa?
Nghe thấy tiếng nói xa lạ, Olvia vội vàng xoay người lại, giấu con gái ra sau lưng mình. Cố gắng mở to đôi mắt đã dần mờ đi vì mệt mỏi, nàng dùng giọng nói khàn khàn, chất vấn kẻ vừa mới xuất hiện kia.
- Ngươi là ai? Vì sao lại châm biếm mẹ con chúng ta?
Theo thời gian qua đi, hình ảnh của đối phương cũng hiện ra trước mắt nữ nhân. Chỉ thấy đó là một cô gái thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Tuy nhiên khi chứng kiến cách người này ăn diện, nàng không tránh được phải nhíu mày. Gương mặt trang điểm rất đậm, kết hợp với kiểu tóc hai bím nhuộm màu hồng lam. Cả thân thể nóng bỏng cũng chỉ được che đậy bằng bộ trang phục cực kì hở bạo. Có thể nói, dù cho đi khắp mọi nơi, Olvia vẫn chưa gặp ai sở hữu lối lên đồ như thế này.
Trong lúc nhà khảo cổ mải mê đánh giá Agatha. Kỳ thật thiếu nữ đối diện cũng đang chăm chú quan sát lấy nàng. Nói thế nào đây, tuy đã ngoài ba mươi nhưng nữ nhân này trông còn phong vận vô cùng. Nước da màu bánh mật lấp ló đằng sau chiếc áo khoác lông thú, khơi gợi cho người ta rất nhiều cảm xúc khi nhìn vào. Đặc biệt nhất là gương mặt trái xoan, với mái tóc trắng dài, khiến cho Agatha không tránh khỏi liên tưởng đến một người nào đó.
- Thay vì dò hỏi thân phận của ta, ngươi lẽ ra nên nghĩ cách cứu đi con gái không phải sao? – Thiếu nữ lắc lắc đầu, thể hiện rõ sự thất vọng với tư duy của những người ở đây.
Nghe thấy lời nói trên, Olvia giống như vừa được cảnh tỉnh vậy. Nàng vội vã nắm lấy vai Robin, đồng thời bắt đầu đảo mắt về phương xa, nhằm tìm kiếm đường lui cho con bé. Cũng chính vào lúc này, nữ nhân mới để ý đến giáo sư Clover, người đang hấp hối sau khi hứng trọn viên đạn do Spandine bắn ra.
Nhận thấy ánh mắt quan tâm tới từ Olvia. Vị chủ sự ở thư viện cố gắng ngồi dậy, hướng về phía mẹ con hai nàng cúi đầu. Ngay sau đó, ông lão lại hít vào từng hơi thở khó nhọc, tranh thủ phát ra những thanh âm sau cùng.
- Là lỗi của ta Olvia à! Nếu ta sớm phát hiện Robin đọc được “Poneglyph”, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến một bước này.
- Olvia, ngươi mau mang Robin lên thuyền đi thôi. Chỉ cần rời khỏi đây, các ngươi hoàn toàn có hy vọng để sống tiếp.
Nghe được lời khuyên từ người trưởng giả đáng kính, Olvia chỉ gật gật đầu xem như chấp nhận. Cố gắng không phát ra tiếng kêu đau đớn, do vết thương mà bọn đặc công gây nên. Nữ nhân chậm rãi đứng lên, đồng thời nhìn sang phía Agatha vẫn đang hiếu kì xem kịch.
Trên thực tế Olvia không biết là, lẽ ra vào thời điểm hiện tại, nên có một người khác xuất hiện ở đây. Mọi chuyện phải kể lại tính từ lúc, Phó Đô đốc hải quân Jaguar D. Saul, bắt giữ nhóm khảo cổ tới từ đảo Ohara. Trải qua một hồi điều tra, vị cự nhân tôn sùng công lý kia đã phát hiện ra, những hắc ám bên trong Chính phủ thế giới. Nhằm thông suốt tuyệt đối lý niệm của mình, hắn âm thầm thả Olvia rời đi, còn bản thân thì cũng tranh thủ đào thoát khỏi hải quân hạm đội.
Sau một loạt biến cố, người này vô tình trôi dạt lên đảo Ohara và được Robin chữa trị. Nếu như quỹ tích tương lai không thay đổi, khi trông thấy Saul xuất hiện, Olvia sẽ giao lại con gái cho đối phương chăm sóc. Trong khi đó, nàng và những người khác sẽ nỗ lực, cứu lấy các kiến thức bên trong thư viện. Để rồi cuối cùng bi kịch xảy ra, Robin là cư dân Ohara duy nhất còn sót lại sau khi sự kiện kết thúc. Về phần cự nhân Saul, hắn bị đồng nghiệp của mình là Phó Đô đốc Kuzan băng phong, chẳng rõ sống chết như thế nào.
Bởi vì đã biết được tương lai, do đó Agatha quyết định thay đổi nó ở một mức độ nhỏ. Đầu tiên, nàng để cho Saeko giữ thuyền tại vị trí an toàn. Ngay sau đó, thiếu nữ bất ngờ lao thẳng xuống biển, đồng thời sao chép lấy năng lực từ một con thủy quái nào đấy. Nhờ vào tốc độ di chuyển dưới nước cực kì mau lẹ. Agatha rất thoải mái liền vượt qua phòng tuyến do hải quân thiết lập, trước khi đặt chân lên hòn đảo.
Kế đến, vì tránh cho Olvia lựa chọn tự sát vào phút cuối. Thiếu nữ đã bày ra một vài chiêu trò, nhằm hướng sự chú ý của địch nhân vào Saul. Với thiên phú có được từ bộ tộc người khổng lồ, đạn pháo thông thường sẽ chẳng thể nào gây sát thương chí mạng cho tên kia được. Tranh thủ quãng thời gian trên, nàng mới nhân cơ hội tiếp ứng cho hai mẹ con Olvia giống như vừa rồi.
Quả nhiên những tính toán của Agatha vẫn rất chính xác. Mặc dù yêu quý tri thức, thế nhưng địa vị Robin trong lòng Olvia là vô cùng lớn. Nữ nhân đủ thông minh để phát hiện, cô gái trước mắt đã tìm được biện pháp rời khỏi đây. Tuy nhiên nếu bảo nàng giao nữ nhi cho một người xa lạ, đó chắc chắn là điều hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Vì lý do trên, nhà khảo cổ cũng chỉ còn cách đánh liều đi theo đối phương một lần.