Karen nhắc nhở: "Nơi này khí hậu khô ráo, uống nhiều nước một chút."Lúc đám người đang nhao nhao ăn, mở ra một bình nước thanh tẩy để uốngcùng.Sau khi chạy được một khoảng thời gian ngắn, lão Marri phụ trách điều khiểnthuyền cát cười hô: "Các vị, chúng ta lập tức sẽ tiến vào cấm khu sa mạc Pester,phía trước còn có một tộc lạc người rắn nhỏ, các vị có muốn đến trải nghiệmmột chút không?""Được rồi, không đi, chúng ta tiết kiệm chút thời gian để đến đích sớm một chútđi." Neo sau khi từ chối lại cười nói với người bên cạnh, "Dù sao thì thằng nhócRichard kia cũng không ở đây."Philomena nghe nói như thế, hỏi: "Bộ lạc của người rắn, là một nơi như thếnào?"Karen giải thích nói: "Giống như một điểm du lịch, gìn giữ một chút bản sắcvăn hóa bản địa."Từ trong ánh mắt của Karen thì Philomena cũng không tin, nhưng cô vẫn gậtđầu.Nhưng mà Karen cũng không tính là nói láo, bởi vì cửa hàng điểm tâm củanhững vùng miền khác nhau vốn cũng là một phần của bản sắc văn hóa.Sở dĩ Neo sẽ nhắc đến Richard, chủ yếu vẫn là bởi vì Richard có một đoạn thờigian vô cùng thích mời người khác đến cửa hàng điểm tâm.Sau đó chỉ đơn giản là hành trình tiếp tục, từ lúc tiến vào cấm khu sa mạcPester, khí trời bắt đầu trở nên cực kỳ quái quỷ, một hồi thì trời xanh mây trắng,một hồi thì sấm chớp xuất hiện, một hồi thì mây nắng chan hòa một hồi lại xuấthiện một loại khí tượng cực đoan không thể tưởng tượng.Cũng may Marri là một người dẫn đường có kinh nghiệm lão luyện, có thể ứngphó với những tình huống này vô cùng tốt.Đi được nửa đường, Nalin sẽ đọc cho mọi người một chút văn chương và thơ cảcủa Pester về khu vực này.Ừm, Pester là một nhà thơ lang thang, là nhân vật hơn hai nghìn năm trước, cóngười nói ông ta là một người theo hệ thống tín ngưỡng gia tộc, cũng có ngườinói ông ta là một thần quan của Thần Giáo nào đó.Ông ta đã từng du lịch qua rất nhiều nơi, cũng để lại rất nhiều thơ ca, bây giờđịa danh rất nhiều nơi cũng lấy từ miêu tả trong thơ ca của ông ta.Sở dĩ phía trước tên của vùng sa mạc cấm khu này phải thêm tên của Pester, làbởi vì nơi này là kết cục sau cùng của ông ta, là điểm cuối cùng trong chuyếnhành trình cuộc đời.Có người nằm hoặc ngồi, vừa nghỉ ngơi vừa nghe cái người phụ nữ ba mươituổi giả dạng trẻ con dùng giọng điệu non nớt để kể chuyện xưa, thời gian cũngtrôi qua khá nhanh.Rốt cục, khi Neo và Marri cùng nhau đối chiếu vị trí với dấu hiệu trên bản đồ,đích đến cuối cùng trên chuyến đi này mà mọi người muốn tới, dựa theo tốc độtrước mắt, hành trình còn chưa đến mười lăm phút nữa sẽ đến nơiNeo thu hồi bản đồ, ngồi bên cạnh Karen, vừa xoa xoa bờ vai của mình vừa nói:"Cơ thể cũng ngồi đến nỗi rỉ sét rồi, đợi chút nữa phải vận động cho tốt mộtchút."Nói, Neo duỗi hai cánh tay ra, một cái tay bắt lấy đỉnh đầu của mình, một cáitay khác bắt lấy cái cằm, thử bẻ bẻ nhiều lần, nhưng chả nghe thấy tiếng gì."Để ta giúp ngài nhé?" Karen nói.Neo cự tuyệt nói: "Được rồi, ta sợ cậu ra tay không biết nặng nhẹ, không antoàn."Nalin chủ động lấy ra một tập thơ ca Pester, nói với Neo: "Chú, ta muốn tặng nócho chú xem như vật kỷ niệm."Neo và Karen cùng nhìn nhau, đều cười.Không phải còn phải quay về à, chưa gì đã tặng quà kỷ niệm từ biệt sao?Đương nhiên, nụ cười của Neo và Karen trong mắt của Nalin là kia loại nụ cườihiểu ý khi trông thấy một đứa bé đáng yêu."Được rồi, cám ơn cháu, Nalin đáng yêu."Neo đứng người lên, đi đến bên người Nalin, nhận lấy tập thơ ca đi."Chú à, ở chỗ của cháu còn có một tập thơ ca, ngài có thể ký tên cho cháu sao?"Neo trêu chọc nói: "Tại sao cháu không tìm cái anh kia để ý, cháu nhìn thấyngười ta có đẹp trai không.""Người ta... Người ta thấy ngại mà.""Ha ha ha được rồi, được rồi, ta tới kí tên cho cháu.""Để cháu lấy bút máy cho ngài."Lúc này, Marri quay đầu lại mở miệng nói: "À các người ai muốn đến xem thửxem có muốn tiếp tục đi về phía trước hay dừng lại ở chỗ này?"Karen đứng người lên, đi tới vị trí lái, nghiêng người về phía trước: "Có thể đilên phía trước thêm một chút, còn cách một khoảng.""Thật sao, cụ thể phải tiến lên bao nhiêu?""Lại tiến lên...""Kít!!!"Đúng lúc này, Marri trực tiếp giẫm mạnh chân lên phanh, thuyền cát dừng,người ở bên trong đều lập tức đã mất đi trọng tâm, thân thể lắc lư.Đầu ngón tay của Nalin bắn nắp bút máy ra, bên trong rõ ràng là một con daogăm nhỏ phát ra ánh sáng màu đen, thuận thế mà đâm về phía cổ Neo."Phốc!"Trong chốc lát, vị trí cổ Neo đã xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, đầu ngã về phíasau, chỉ còn lại một phần nhỏ da thịt còn níu giữ cái đầu và cái cổ lại với nhau.Tay trái Marri trực tiếp bắt lấy cánh tay Karen, tay phải cầm một thứ màu đỏgiống như quả tim đang nhảy nhót mà đặt ở trước mặt Karen, hô lớn:"Đây là quả nguyền rủa trong cấm khu, chỉ cần ta bóp nát nó, tất cả mọi ngườitrong khu vực này sẽ bị ô uế, cho nên, mời tất cả mọi người đừng lộn xộn,ngoan ngoãn nghe lời!"Thuyền cát dừng lại bên trên cồn cát, hai mươi mấy bóng người trồi lên từ dướicồn cát, bọn hắn là người của Marri, giờ phút này bắt đầu tới gần về phía thuyềncát.Marri tiếp tục hô lên với đám người trong thuyền: "Không nên phản kháng, tachỉ lấy thứ mà chúng ta cần, chúng ta không hứng thú giết người thêm, khôngchỉ có như thế, chúng ta sẽ còn đưa các ngươi quay trở về, lại cam đoan an toàncủa các ngươi, dù gì thì chúng ta cũng rất quan tâm đến danh tiếng."Nhìn xem tất cả mọi người cực kỳ yên tĩnh, không có phản kháng, thậm chíkhông có ầm ĩ, Marri rất hài lòng, mối làm ăn lần này thuận lợi hoàn thành.Đúng lúc này, một cảnh để Marri kinh ngạc nỗi không thể nào tưởng tượng xảyra.Karen bị mình uy hiếp mở to miệng, nghiêng cổ về phía trước, trực tiếp cắn quảnguyền rủa kia vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt.Marri: "...""Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc..."Neo dùng tay trái bắt lấy đầu của mình, đỡ nó đứng dậy, để nó quay trở lại vị trítrên cổ, vì cố định lại nó, còn cố ý xoay xoay mấy lần, âm thanh xương ma sátvào nhau vang lên giòn tan:"À, dễ chịu..."