"Ngài Karen, xin ngài tha thứ việc ta tự ý quyết định."Phu nhân Lake mặc lễ phục và đeo một tấm mạng che mặt màu đen đứng trướcmặt Karen, cúi đầu biểu thị sự áy náy.Là do phu nhân Lake sắp xếp, để lễ truy điệu của chồng mình và tang lễ củaDincom được cử hành cùng lúc."Không, phu nhân đã sắp xếp rất ổn thỏa. Dincom cũng là một thành viên củaNhà Tang Lễ, hắn cũng là vì bảo vệ nơi này mà chết."Dincom trước lúc chết, có lẽ là nhận lầm sát thủ là thành mình, và với thực lựccủa hắn, không có khả năng tạo nên uy hiếp gì cho sát thủ; nhưng vốn là nhânviên của nơi này, hắn đứng ở tuyến đầu, đồng thời cái chết của hắn cũng để chođám Pall ở nhà sau tranh thủ thêm được một quãng thời gian, cho nên, hắn đúnglà đã bảo vệ cái Nhà Tang Lễ này."Cám ơn ngài đã hiểu cho." Phu nhân Lake ngồi dậy, trên mặt lộ ra nụ cười,"Ngài vừa trở về, hẳn là đã mệt mỏi, có cần nghỉ ngơi một chút hay không?""Không cần.""Vậy thì..." Phu nhân Lake muốn nói lại thôi."Phu nhân có lời gì thì cứ nói thẳng.""Là như thế này, hôm qua ngài Alfred đã đưa ra một đề nghị với chúng tôi, sẽđưa tôi cùng với Dora và Doreen đến một nơi an toàn hơn để sống.""Ồ?""Ngài Alfred không có nói với ngài sao?" Phu nhân Lake lập tức ý thức đượcđiều gì, "Rất xin lỗi, ta không có ý lén lút báo cho ngài biết.""Không, không có việc gì, ta sẽ không suy nghĩ theo hướng đó. Mấy ngày gầnđây ta đều ở bên ngoài, không có liên hệ với Alfred.""Là như thế này sao, vậy thì ngài Karen, ta cũng đồng ý với phương án này, bởivì ta cảm thấy mình và hai đứa con gái đã nhận được sự chăm sóc của ngài quálâu, chúng ta không có cách nào trợ giúp ngài, ngược lại sẽ trở thành vướng víucho ngài, vì vậy ta cảm thấy chúng ta cũng nên ra ngoài ở riêng.""Được rồi." Karen nhẹ gật đầu, "Ta sẽ dặn dò Pall định kỳ đến chỗ của mọingười để kiểm tra sức khỏe cho Dora và Doreen.""Cám ơn, cám ơn ngài, ngài Karen."Karen không có giữ phu nhân Lake lại, mặc dù anh đã thành thói quen đối vớiviệc mình ngồi trong sân sau đọc báo rồi ngẫu nhiên trông thấy hai chị em sinhđôi đáng yêu xuất hiện ở trước mặt của mình, có đôi khi, trong nhà cần nhiềungười hơn một chút mới có thể tạo nên không khí cho một căn nhà.Nhưng mà chuyện lần này đã rung lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Karen, mình ởbên ngoài gặp được nguy hiểm gì, mặc kệ là chuyện ngoài sáng hay trong tối,đều có thể tiếp nhận, nhưng loại tình huống bị "Trộm nhà" này thì anh cũngkhông muốn trải qua lần thứ hai.Dù sao thì nhà Naton bây giờ đã không còn, phu nhân Lake mang theo hai đứabé rời khỏi mình, ngược lại sẽ an toàn hơn, sau khi ngài Pavaro qua đời, bọn họvốn cũng không thuộc về giới giáo hội.Phu nhân Lake quay người đi ra khỏi phòng sách, vừa mở cửa, đã nhìn thấyAlfred đứng ở ngoài cửa:"Ngài Alfred, ngài trở về rồi à, ngài Karen đang ở bên trong.""Ừm, tốt."Lúc Alfred đi tới thuận tay đóng cửa phòng sách lại, sau đó quỳ một gối trướcmặt của Karen."Thiếu gia, ta có tội."Karen cười cười, nói: "Thế nào, nhất định phải chơi cái trò chơi “Ngươi khôngcó sai, người có lỗi là ta à”Đi rót cho ta một ly nước đá, ta khát rồi.""Vâng, thiếu gia."Alfred rất dứt khoát đứng người lên, rót một ly nước đá mang đến cho Karen.Lúc để ly nước xuống, Karen đưa tay nắm lấy cổ tay của Alfred, cuốn ống tayáo lên.Sau khi nhìn chằm chằm cánh tay của Alfred một hồi, Karen ra lệnh: "Mở ÁnhMắt Mị Ma của anh ra."Alfred do dự một chút, vẫn mở ra Ánh Mắt Mị Ma, bên trong đôi mắt củaAlfred có sự thâm sâu quỷ dị đang hiện ra, nhưng cùng lúc đó, từ chỗ cổ tay củaAlfred bắt đầu xuất hiện một đường mạch màu đen dọc theo cánh tay, qua cổ rồiđi đến chỗ đôi mắt, còn có rất nhiều đường mạch màu đen khác xuất hiện, tất cảđều hội tụ về phía con mắt.Vốn dĩ cho dù Alfred mở ra Ánh Mắt Mị Ma, cũng có thể cho người ta có cảmgiác thân sĩ và nhã nhặn, nhưng mà bây giờ, lại thể hiện ra một sự dữ tợn.Nhưng mà sau khi Ánh Mắt Mị Ma, có cảm giác rằng mọi thứ trong phòng sáchcũng bắt đầu méo mó, bên trong giá sách có bóng dáng của một ông lão xuấthiện."A?"Ông lão phát ra một tiếng nghi ngờ.Lập tức, ánh mắt của Alfred vô thức nhìn về phía ông ta, ông lão lập tức bị hùnên rút trở về."Alfred."Alfred nhìn về phía Karen, hiệu quả của Ánh Mắt Mị Ma không có đóng lại.Trong chốc lát, Karen bắt đầu tiếp nhận huyễn cảnh tấn công đến từ Alfred,nhưng bản thân Karen cũng có được Con Mắt Ám Nguyệt, chỉ thấy rằng hai conngươi của ánh bắt đầu trở thành màu đỏ sậm, sự va chạm vô hình triển khai,trong không khí lúc này tràn ngập tiếng cọ xát chói tai, bàn đọc sách bắt đầu runrẩy, giá sách bắt đầu rơi xuống, đèn treo phía trên phòng sách trực tiếp bị nổ nátvụn.Alfred hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.Màu đỏ trong mắt Karen cũng lập tức rút dần đi, mở miệng nói: "Anh quá nónglòng hấp thu, anh hẳn phải biết hậu quả của việc làm như vậy, sẽ để cho anhchìm sâu vào trong huyễn cảnh đến nỗi không thể nào phân biệt rõ đâu là hiệnthực."Sau khi "Nuốt" truyền thừa của Compasini xuống, hấp thu, là một quá trình khádài, trước đó Alfred hôn mê là bởi vì linh hồn của anh ta còn đang trong giaiđoạn dung nạp với truyền thừa, đợi đến sau khi dung nạp xong, thì cần phảikhông ngừng nghiền ngầm, từ từ tách nhỏ ra, hòa tan, hấp thu