Ngay cả Người Cầm Roi đang ngồi họp ở đây, đều ngồi rất đàng hoàng, nhữngngười khác, không có lý do lại dám mở hội mà nói chuyện riêng vào lúc này.Lúc này trong đầu Karen có hai ý nghĩ, ý nghĩ đầu tiên là hối hận:A, trời ạ, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ mất điều gì?Cái ý niệm thứ hai là chờ mong:Nếu có thể được một lần nữa, lần này ta chắc chắn sẽ không phản kháng...Trong phòng hội nghị của Thần Điện công vụ, hội nghị vẫn còn tiếp tục. Nhưngở sát vách phòng hội nghị, nói cho đúng thì ở đằng sau những hàng ghế ngồi,không có rào chắn ngăn cách, không có chút che đậy nào, lại có một chỗkhoảnh sân được dòng nước bao phủ, bên trong có ghế sa lon và bàn trà.Đại tế tự đang mặc một bộ đồ thường ngày màu đen ngồi ở trên ghế sa lon,trong tay cầm một điếu xì gà, trên đầu gối đặt một cuốn tiểu thuyết.Hai người giống nhau như đúc, một người đang họp, một người đang nghỉ ngơi.Người ngồi gần Norton nhất, thật ra là Karen đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.Khoảng cách bây giờ giữa Karen và Norton, cũng chỉ chừng một mét.Norton từng nói muốn gặp Karen một lần.Thật ra sau khi nói câu này, ông ta cũng đã ""Quên"". Đối với Đại tế tự có trí nhớvà năng lực tư duy đáng sợ thì "Quên" chỉ là một cái cớ, ông ta cũng không phảilà quá để ý.Cho nên, ông ta cũng không có sắp xếp người cố ý thông báo Verden dẫn ai tới.Mà theo lý thuyết, Mobiteng là hộ vệ trưởng của mình, cũng không có khả năngtự mình phái người đi thông báo cho Người Cầm Roi, chức vị của Mobiteng đãquyết định bản thân ông ta không có khả năng làm loại chuyện như này.Nhưng sự việc vốn là kỳ diệu như vậy, Karen thế mà đi theo, còn vào đây.Không thấy, cũng không quá để ý, trái lại, gặp, cũng không phải quá bận tâm.Trong mắt Norton, vị Trưởng khu trẻ tuổi này, vận may đúng là rất tốt, là mộtthằng nhóc may mắn.Cho nên, Norton vỗ tay phát ra tiếng.Cái ghế Karen đang ngồi trong nháy mắt mất thăng bằng, khi Karen ngã xuống,hắn sẽ đi vào "Nơi này", "Trông thấy" mình.Nhưng sau một cái búng tay, cái ghế của Karen đung đưa, nhưng đong đưa đongđưa một thoáng rồi lại ổn định.Cái này khiến Norton thấy thú vị, cố ý dời ánh mắt của mình từ trên quyển sáchmà chính thức nhìn qua Karen.Lúc trước ông ta cũng không dùng sức mà chỉ là lôi kéo tinh thần một cái nhẹ,nhưng dù là như thế, có thể trên điều kiện tiên quyết là không tạo ra chút tiếngđộng nào mà thoát khỏi sự lôi kéo của mình, điều này có nghĩa vị Trưởng khutrẻ tuổi này, có cường độ linh hồn rất cao.Nhưng trên lý lịch quá khứ của vị Trưởng khu này, trong rất nhiều chuyện đềuthích xông xáo trên tuyến đầu, cho nên rõ ràng là phát triển theo con đườngchiến sĩ, nhưng trên thực tế, cường độ linh hồn của hắn, vượt xa Thuật pháp sư,Trận pháp sư bình thường.Thú vị.Norton bưng ly rượu đỏ trước mặt lên mà uống một ngụm.Mỗi người, đều có bí mật thuộc về riêng mình, thân là người đứng trên caotuyệt đối, ông ta sẽ chỉ phản cảm thuộc hạ của mình làm việc có mưu đồ và chegiấu, nhưng trên phương diện tu hành và phát triển, ông ta cực kỳ khai sáng, bởivì ở trên phương diện này không có bí mật mới là kỳ lạ.Đúng lúc này, Norton trông thấy Karen đang nhẹ điều chỉnh cái ghế, hắn đangcố ý thử để thành ghế nghiêng về sau, một lần, hai lần, ba lần, …Vị Trưởng khu trẻ tuổi này đã hiểu;Vị Trưởng khu trẻ tuổi này hối hận rồi;Vị Trưởng khu trẻ tuổi này muốn một lần nữa;"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"Norton cười to lên, cười đến nỗi nước mắt đều sắp chảy ra.Chi tiết nhỏ mà tâm tư Karen thể hiện ra này, thật sự là trong nháy mắt đâmtrúng điểm cười của Đại tế tự.Cùng với nơi này chỉ có một mình Norton, ông ta hoàn toàn không cần bất cứngụy trang để làm gì, có thể tuỳ ý biểu đạt cảm xúc.Cuối cùng Đại tế tự ngừng cười, ông ta hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng củamình.Đã rất lâu, không có cười như thế.Norton lại vỗ tay phát ra tiếng, lần này, lực còn nhẹ hơn lần trước rất nhiềulần...."Ông!"Cảm giác mất trọng lượng quen thuộc rốt cục lại xuất hiện lần nữa, mặc dù rấtnhỏ, nhưng Karen quả quyết bắt lấy, không chỉ có khắc chế bản năng của mìnhkhông phản kháng, ngược lại chủ động tiếp nhận.Cuối cùng, cái ghế triệt để mất đi cân bằng, ý thức tinh thần của Karen giốngnhư là thoát khỏi cơ thể của mình, ngã ngửa về phía sau, trước lúc chạm đất,anh còn trông thấy "Mình" đang ngồi tại chỗ, nghiêm túc lắng nghe hội nghị.Trong nháy mắt khi lưng chạm đất, giống như là ngả vào mặt nước."Ầm!" một tiếng, Karen chìm xuống đáy, lại nhanh chóng ngoi lên, chờ đến thòđầu ra, nhìn khoảng sân trước mặt, và người đang ngồi trên ghế salon đọc sách."Anh em sinh đôi" của người này, bây giờ hình như vẫn còn đang họp.Hai tay Karen bắt lấy mép của khoảnh sân, chống hai tay bò lên, sau khi rờikhỏi mặt nước thì trạng thái ướt sũng cũng biến mất, đứng ở đấy, đối diệnNorton đang đọc sách, hai tay khoanh trước ngực, hành lễ:"Bái kiến Đại tế tự!”"Ngồi.""Vâng, Đại tế tự."Karen ngồi xuống trên chiếc ghế sa lon bên cạnh.